“Đây là máy ghi âm!”
Vân Quán Ninh không thèm ngẩng đầu lên, giọng điệu oán trách: “Hệ thống rách nát này! Ta cần bút ghi âm, nào ngờ lại đưa cho ta món đồ cổ tồi tàn này!”
Advertisement
Máy ghi âm?
Hệ thống?
Bút ghi âm?
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Mặc Diệp chẳng hiểu câu nào cả.
Vân Quán Ninh lúc này mới khôi phục lại tinh thần… ôi mẹ ơi, vừa nãy nàng đã nói gì vậy?
Xem ra tối nay không phải chỉ có Mặc Hàn Vũ say, nàng cũng say rồi!
Nàng vội vàng vứt máy ghi âm sang một bên: “Ôi trời, ta cũng say rồi!”
Vân Quán Ninh nằm bò ra bàn, mắt nhắm mắt mở nhìn Mặc Diệp. Thấy hắn vẫn đang cau mày nhìn nàng, nàng vội vàng nhắm mắt lại, ra vẻ có tật giật mình.
Mặc Diệp lúc này mới thu tầm mắt lại.
Hắn nhìn máy ghi âm một cái, sau đó lại nhìn sang Mặc Hàn Vũ.
Việc khẩn cấp trước mắt chính là moi móc thông tin từ Mặc Hàn Vũ.
Còn nữ nhân này, ngày mai rồi chỉnh đốn sau.
“Ngoại trừ tráo đổi thư hối lỗi của Tam ca, huynh còn làm chuyện gì nữa?”
Ánh mắt Mặc Hàn Vũ mơ màng: “Ta không làm gì cả! Ta muốn đùn đẩy chuyện này cho đệ, cũng ám chỉ vài lần trước mặt Đại ca. Nhưng Đại ca quá ngu ngốc, vậy mà lại không đoán ra được ta đang ám chỉ huynh ấy điều gì.”
“Ta đành phải đến Minh Vương Phủ tìm đệ.”
“Tìm đệ làm gì?”
“Ám chỉ cho đệ, chuyện này do Đại ca làm!”