Vậy thì tối nay người mất mặt trượt xuống dưới bàn, e rằng chính là hắn.
Nhìn thấy Mặc Hàn Vũ không được nữa, Vân Quán Ninh khịt mũi khinh bỉ: “Mới như vậy đã không cạn ly nổi nữa?”
“Còn tự tin là thiên hạ vô địch?”
“Đại vương khoe khoang sao?”
Lúc này Vân Quán Ninh mới phân phó Như Yên kéo Mặc Hàn Vũ ra khỏi gầm bàn.
Hai má hắn ta đỏ ửng, bất tỉnh nhân sự.
Advertisement
Mặc Diệp liếc cô một cái: “Không phải nói là muốn chuốc say nhị ca để hỏi chuyện sao?”
Quả thật hắn ta đã bị chuốc say, nhưng vì dùng lực quá mức…Mặc Hàn Vũ đã bất tỉnh nhân sự, vậy thì hỏi chuyện kiểu gì?
“Vương gia đừng nóng vội.”
Vân Quán Ninh rút kim bạc ra và cắm nó vào các huyệt đạo của Mặc Hàn Vũ.
Hắn say sẩm mặt mày mở to hai mắt, chỉ là ánh mắt mờ mịt, rõ ràng là vẫn còn say rượu: “Đây là đâu, các ngươi là ai?”
Mặc Hàn Vũ say bí tỉ hỏi.
Vân Quán Ninh giơ ra một ngón tay: “Hàn vương, đây là mấy?”
“Đây là ngón chân, tại sao ngươi lại dùng ngón chân chỉ vào bổn vương? Thật là gan to bằng trời, lôi nàng ta xuống chém mau!”
Sau khi Mặc Hàn Vũ uống say, rất có tiềm năng làm bạo quân.
Vân Quán Ninh tặc lưỡi, hất cằm về phía Mặc Diệp: “Vương gia muốn hỏi gì mau hỏi đi.”
Như Ngọc đã dìu Mặc Hàn Vũ lên trên ghế ngồi.
Nhưng hắn ta say như chết, rất nhanh lại trượt xuống dưới ghế.
Bất đắc dĩ Như Ngọc chỉ có thể ấn hắn ta lên ghế, giữ chặt lấy cánh tay hắn ta.
Mặc Diệp nhìn Mặc Hàn Vũ say khướt, trầm giọng hỏi: “Nhị ca, hôm nay huynh đến Minh vương phủ rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Minh vương phủ? Ta nghĩ xem.”
Mặc Hàn Vũ nấc lên, hơi rượu phả ra nồng nặc.
Mặc Diệp cau mày, chán ghét lùi lại một bước.
“A! Buổi trưa ta ở trong cung, nghe trộm thấy đệ và đại ca nói chuyện.Nói cái gì mà, cái gì mà thư hối lỗi của lão tam đã bị tráo đổi.”
Mặc Hàn Vũ lại nấc lên cười “khà khà khà” : “Là ta đã tráo đổi!”
“Rất bất ngờ phải không? Các người không nghĩ tới phải không?”
Hắn ta bày ra bộ dạng “lão tử đỉnh nhất”, cười vui vẻ gật đầu.
Mặc Diệp: “…”
Quả thật rất bất ngờ.
Theo hắn thấy, tuy rằng đằng sau Mặc Hàn Vũ có đắc lực Chu gia giúp đỡ, nhưng bình thường hắn ta chỉ là một tên bất tài, đối với chuyện trong triều không hề biết gì.
Mà Chu Oanh Oanh cũng là một “nữ hán tử”.
Hai phu thê bình thường ngoài cơm khô, thì không còn sở trường nào cả.
Không phải chỉ có Mặc Diệp nghĩ vậy mà cả đám Mặc Hồi Diên bọn hắn cũng nghĩ như vậy…
Vì thế khi nghe Mặc Hàn Diệp nói vậy, quả thật hắn cảm thấy rất bất ngờ.
“Tại sao huynh lại tráo đổi thư hối lỗi của tam ca?”
“Bởi vì nó mắc nợ! Nhạc phụ đưa tin nói với ta, lão tam có ý muốn viết thư hối lỗi. Ta đã nảy sinh ra một chủ ý, xem ta phá thằng ranh đó!”
Mặc Hàn Vũ cắn răng nói tục: “Từ nhỏ đã cướp đồ của ta.”
“Mặc Hồi Phong không phải người!”
Mặc Diệp: “…”
Lúc này hắn nghe thấy âm thanh ‘két két’ kỳ quái phát ra từ sau lưng.
Hắn quay đầu nhìn thì thấy Vân Quán Ninh đang loay hoanh cầm một vật màu đen hình vuông.
Âm thanh ‘két két’ chính là từ đó phát ra.
Mặc Diệp cau mày: “Vân Quán Ninh, ngươi đang làm gì? Đây là cái gì?”