Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 74: Tìm Mạc phủ đòi nợ.



Đến thành Giang Châu đã có người của Mộ Dung Phong chờ sẵn ở đó.

Lần này hai người muốn ở thành Giang Châu một thời gian, một phần là vì chuyện của mẫu thân nàng, phần thứ hai là hai người muốn nghỉ ngơi và yên tĩnh.

Thuộc hạ đưa hai người đến một biệt viện vô cùng rộng rãi và thoảng mát, khung cảnh vô cùng xinh đẹp, phải nói khung cảnh Giang Nam đệ nhất tiên cảnh là ví không có sai.

Hai người nghỉ ngơi khoảng mấy ngày mới bắt đầu mang chút quà đến Mạc gia để thăm hỏi.

Xe ngựa dừng lại cổng của Mạc gia, A Phong là thuộc hạ của Lương Vương liền bước xuống xe để gõ cửa.

Người đi ra là một người trung tuổi giọng hống hách nói :

"Người đến là ai, ngày hôm nay nhị tiểu tử không gặp ai nên tốt nhất các ngươi đi về đi, thật là lỳ lợm mà. "

A Phong vẻ mặt có phần không vui nói :

"Biểu tiểu thư ngàn dặm từ kinh thành đến đây để thăm Mạc đại nhân, ngươi hãy vào trong bẩm báo một tiếng ".

Lão quản gia ánh mắt nghi ngờ nghĩ thầm, biểu tiểu thư là ai không biết nữa, lại có kẻ nào thấy Mạc gia vinh quang muốn đến nhận vơ kết thân đây, hắn ta vẻ mặt ghét bỏ nói :

"Lão gia nhà chúng ta đang bận, các ngươi lừa đảo thân thích gì chứ, ta làm ở Mạc phủ bao nhiêu năm rồi làm gì có người nào chứ ".

Nạp Lan Tĩnh thấy vậy liền cùng Mộ Dung Phong bước xuống.

Nàng vừa bước xuống thì lão quản gia kia vội vàng hoảng hốt lẩm bẩm nói thầm đại tiểu thư.

Nạp Lan Tĩnh mỉm cười nói :



"Mạc Tư Khanh là mẫu thân của ta, ta là nữ nhi bà ấy xin hỏi đây có phải là nhà của Mạc Tư Đình đại bá phụ của ta hay không ?".

Lão quản gia thấy vậy liền trả lời :

"Tiểu thư chờ ta một chút, ta sẽ chạy vào báo với lão gia ".

Nạp Lan Tĩnh liền gật đầu, liền quan sát đánh giá Mạc phủ này, chỉ là một quan tứ phẩm bổng lộc không nhiều vậy mà biệt uyển lại phô trương như thế này, có lẽ cũng là một tham quan không hơn không kém.

Một lúc sau lão quản gia đi ra giọng thờ ơ nói :

"Lão gia cùng phu nhân cho gọi tiểu thư vào ".

Mộ Dung Phong đứng bên cạnh liếc nhìn khiến cho lão quản gia cảm thấy lạnh sống lưng, tại sao khí thế của người bên cạnh lại kinh khủng như vậy.

Hắn ta vội vàng dẫn đường cho nàng đi vào, Nạp Lan Tĩnh nhìn đôi phu phụ trước mặt cảm thấy khinh thường, người mà nhẫn tâm bán muội muội mình để trao đổi thì không phải kẻ tử tế gì.

Người nam nhân ngồi trên cao liền nói:

"Ngươi là nữ nhi của Tư Khanh, rời nhà đi lâu như thế mà cũng biết đường trở về thăm nhà rồi sao, thật là bất hiếu mà ".

Nạp Lan Tĩnh có phần lạnh lòng câu hỏi này giống người thân lâu ngày không gặp hay sao chứ, thật là cùng một giuộc với người phụ thân tệ bạc kia của nàng.

Mộ Dung Phong tức giận đang định tiến lên thì Nạp Lan Tĩnh đã cản lại nói :

"Ngươi là bá phụ Mạc Tư Đình, là huynh trưởng của mẫu thân ta, người đã đứng nhìn ả nữ nhân đê tiện kia bán mẫu thân ta làm thiếp cho Hầu phủ hay sao ?".



Bị nàng sỉ nhục ả nữ nhân bên cạnh hét lên :

"Láo xược ngươi là cái thứ gì mà dám nói với bổn phu nhân ta như vậy, ngươi cũng xứng hay sao ?".

Nạp Lan Tĩnh bình tĩnh nói :

"Sao, ta nói trúng tim đen của người nên ngươi có tật giật mình hay sao chứ, để ta lan truyền thực hư chuyện này ra bên ngoài để xem Mạc phủ ngươi xấu mặt như thế nào, để xem vị tỷ tỷ kia của ta có ai đến cầu thân nữa hay không ?".

Mạc Tư Đình thấy vậy thì giật mình, không được tiền đồ của đại nữ nhi và tiểu nữ nhi không thể vì chuyện này mà sơ sẩy được, tuy sự việc qua lâu rồi nhưng không biết ả ta ác ý thêu dệt gì thêm nữa, ông ta vội vàng hạ giọng nói :

"Chất nữ, có gì chúng ta từ từ nói, mẫu thân của ngươi đâu sao lại không về cùng ngươi, cũng đã bao nhiêu lâu huynh đệ chúng ta không gặp mặt rồi ".

Nạp Lan Tĩnh khinh thường nói :

"Ngươi còn nhớ vị muội muội số khổ của ngươi hay sao, sao lúc bà ấy khóc lóc quỳ xuống cầu xin ngươi ngươi lại nhắm mắt làm ngơ.

Mẫu thân ta bà ấy đã mất cách đây mười tám năm rồi, bà ấy đã bị ngươi và ác phụ kia hại chết, ngươi còn dám hỏi đến sao ?".

Mạc Tư Đình có phần giật mình, luống cuống ông ta không nghĩ rằng muội muội mình đã chết.

Bao nhiêu năm qua ông ta cùng muội muội không thư từ qua lại cứ nghĩ rằng muội ấy còn giận ông, ai mà có thể ngờ.

Ngày ấy ông lén lút giấu phụ thân của mình cùng với thê tử ép gả muội muội cho Tây Bá hầu, nhờ thế mà từ đó ông ta nhận được khá nhiều lợi ích, Mạc gia cũng vì thế mà đi lên.

Mạc phu nhân thấy phu quân mình có dáng vẻ hối lỗi như thế liền nói:

"Muội muội chết là do số phận của muội ấy làm sao trách chúng ta được, làm thiếp cho Hầu phủ vinh hạnh ấy ai mà chẳng muốn làm chứ, ngươi là cái thá gì mà vãn bối lại dám trách trưởng bối chúng ta".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv