Tối hôm đó hai phu thê được một phen tình nùng ý mật, trải qua bao nhiêu ngày xa cách hai người đã có thể tương phùng với nhau.
Đêm đã khuya hai người ôm nhau ngủ sau một hồi mệt nhọc.
Sáng hôm sau Mộ Dung Phong dậy sớm nhìn thấy thê tử yên ổn ngủ trong lòng mình chàng cảm thấy thật sự hạnh phúc, mọi vất vả thời gian qua giường như tan biến hết.
Bây giờ nếu không có việc gì quan trọng chàng nhất định sẽ không rời xa mẫu tử nàng, bây giờ Hoa quốc đã yên ổn, quốc thái dân an không lý gì chàng sẽ xa nàng nữa, bọn họ vất vả mãi mới có thể ở bên nhau.
Dẫn quân ra trận nguy hiểm vạn phần có thể tử trận lúc nào không ai biết, lúc trước chàng chưa có nàng cùng hài tử thì không sao.
Nhưng bây giờ chàng đã có hạnh phúc của riêng mình rồi, cho rằng chàng ích kỷ cũng được, chàng không biết rời xa gia đình của bọn họ.
Chàng nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trên trán nàng, Nạp Lan Tĩnh cựa mình thức giấc mở mắt ra nhìn chàng mỉm cười.
Mộ Dung Phong giọng khàn khàn nói :
"Ta làm nàng tỉnh giấc hay sao?".
Nạp Lan Tĩnh ôm lấy cổ chàng nói :
"Cũng không hẳn, mọi hôm bằng thời gian này thiếp đã dậy rồi, một lát nữa hai bảo bảo ăn xong sẽ sang đây với thiếp, đó giống như là thói quen hàng ngày rồi ".
Mộ Dung Phong vuốt má nàng rồi nói :
"Thời gian này vất vả cho nàng một mình chăm sóc nhi tử rồi, ta chỉ trách mình khi nàng sinh hài tử không thể ở bên nàng được, là lỗi của ta không giữ được lời hứa với nàng, nàng trong gầy đi nhiều ".
Nạp Lan Tĩnh cười :
"Thiếp không sao, hai bảo bảo đều được nhũ mẫu chăm sóc thiếp cũng không vất vả gì.
Thời gian chàng đi mẫu hậu cùng với hoàng huynh cũng rất quan tâm đến thiếp nên chàng đừng trách mình, chàng đi là vi giang sơn,
vì bách tính Hoa quốc thiếp lấy lý do gì để trách chàng chứ ".
Mộ Dung Phong lúc này mới nhớ ra nói :
"Cũng phải cảm ơn nàng, nhờ có quan hệ của nàng với thái tử Hoa Vô Danh nên Bắc quốc mới gửi quân chi viện đến làm giảm thiểu thương vong rất là nhiều, cho nên Bắc Di quốc mới thua thảm bại như vậy ".
Nạp Lan Tĩnh lắc đầu cười nói :
"Chàng cảm ơn ta làm gì chứ, giữa phu thê chúng ta không cần nói đến hai chữ đó, ta nguyện san sẻ bớt gánh nặng trên vai chàng, chàng có hiểu không ?".
Mộ Dung Phong nhẹ gật đầu, chàng biết thê tử của mình không phải là gia quyển nội trạch, nương tử có bao nhiêu tài giỏi chàng đều biết hết.
Túy Nguyệt Lâu và thế lực Vọng Các đều là sản nghiệp của nàng, nàng tài giỏi như thể khiến cho chàng càng trân trọng nàng hơn và ủng hộ tất cả mọi việc của nàng.
Hai người đang ôm nhau thì Liên Tâm gõ cửa giọng cung kính nói :
"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi hai tiểu thể tử đã dậy đòi sang với người ạ !".
Nạp Lan Tĩnh cất giọng nói :
"Ngươi đưa hai tiểu thể tử sang đây ".
Một lúc sau hai tiểu thế tử được bế sang, hai bé theo thói quen liền nhào vào lòng mẫu thân.
Mộ Dung Phong liền giơ tay ôm hai con vào lòng, hai đứa ngơ ngác nhìn nhau rồi bỗng dưng toét miệng cười vội ôm lấy phụ thân.
Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy cảnh này nước mắt ngân ngấn trên mi, hạnh phúc này nhiều đêm trong mơ nàng đều giật mình tỉnh dậy, mọi chuyện đời trước tuy đã qua đi nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, sợ rằng hạnh phúc này chỉ là giấc mơ của mình mà thôi.
Cả nhà rời giường cùng nhau dùng điểm tâm rồi chuẩn bị vào cung thăm thái hậu.
Thái hậu thời gian gần đây đã quen với sự có mặt của tiểu thế tử, cứ vài ngày hai nhóc không tới là bà lại phải cho Lưu ma ma truyền chỉ nhập cung.
Hai người ở lại dùng bữa với thái hậu một lúc rồi mới trở về Vương phú.
Buổi chiều khi cả nhà bốn người đang ngồi chơi ở đình viện thì Vương quản gia vội vàng đưa thái giám tổng quản đến truyền chỉ .
Lưu công công vô cùng cung kính hành lễ rồi bắt đầu đọc :
"Phụng thiên thừa vận Lương Vương lập chiến công lớn trong lần giết địch lần này, phần thưởng ban cho đã nhiều, thân phận đã vô cùng cao quý.
Nay trẫm đặc biệt ban cho hai tiểu thế tử, một người sắc phong Trấn Bắc Hầu, một người sắc phong Trấn Viễn Hầu ban cho vùng Yên Kinh và Thục Kinh làm đất phong, khâm thử !".
Hai người Mộ Dung Phong cùng Nạp Lan Tĩnh quay lại nhìn nhau vẻ bất ngờ, nhi tử bọn họ mới hơn một tuổi hoàng thượng làm như vậy là có phải quá sủng ai rồi hay không ?".
Lưu thái giám thấy vậy vội vàng nói :
"Vương gia, Vương phi xin hai người tiếp nhận thánh chỉ, đây là tấm lòng của hoàng thượng hai người hãy nhận, hoàng thượng nói nếu không có Lương Vương xả thân chinh chiến thì sẽ không có Hoa quốc cường thịnh như ngày hôm nay, đây cũng là công lao của Vương gia".
Mộ Dung Phong nghe thấy vậy thì gật đầu cùng thê tử tiếp nhận thánh chỉ, đây cũng là vinh quang của hai nhóc tỳ đó, mới sinh ra chưa lâu thân phận đã cao quý như vậy rồi.