Thêm một thời gian nữa thì Nạp Lan Tĩnh đã chắc chắn mình đã có bảo bảo.
Thời gian này nàng nôn nghén khá nặng, cả người phờ phạc chẳng ăn được một chút gì cả, Mộ Dung Phong lo lắng đã truyền thái Y đến cho nàng.
Thái y nói cơ thể nàng cơ địa dễ nôn nghén hơn người bình thường nên đã kê đơn thuốc cho nàng, thuốc khá khó uống nhưng vì hài tử nên nàng cố gắng uống.
Thời gian đầu nàng uống nhưng vẫn không có tác dụng, mãi về sau Vương quản gia mới tìm được bài thuốc dân gian của bên ngoài Nạp Lan Tĩnh uống xong mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Lúc này vì nôn nghén mà nàng đã gầy đi không ít làm cho Mộ Dung Phong đau lòng không thôi ngày ngày ở bên nàng.
Nhưng mọi chuyện lại đến liên tục, quân Bắc Di quốc đã bắt đầu gây chiến ở vùng biên cương tuy chưa phát cờ chiến nhưng bọn chúng đã có nhiều hành động ngang ngược khiển cho dân chúng lầm than.
Triều đình đã cử Đại tướng quân Vương Lục để ra tiền tuyến, đáng lý ra mọi lần sẽ do Lương Vương tiếp quản binh lính, nhưng lần này thể tử nôn nghén trầm trọng như vậy Y không yên tâm bỏ nàng lại một mình.
Cũng may từ sau khi hết nôn nghén Nạp Lan Tĩnh lại ăn uống trở lại bình thường nên rất nhanh đã lấy lại được sức khỏe.
Khi thai nhi của nàng được năm tháng thì thái y bắt mạch cho nàng là thai đôi, điều này khiến cho trên dưới trong Vương phủ vô cùng vui mừng.
Thái hậu cùng hoàng thượng gửi rất nhiều thuốc bổ thai đến cho nàng, có thể nói là vô cùng yêu chiều.
Lúc này trong Thượng Thư phủ, Nạp Lan Tuệ vì bất kính với chủ mẫu cho nên đang bị giam giữ tại phòng không được bước chân ra ngoài.
Thời gian đầu ả ra nhập phủ cuộc sống còn thoải mái một chút, có thai rồi xảy thai, tuy Lưu Thượng thư cùng Lưu phu nhân phật ý nhưng cũng không đến nỗi làm khó dễ ả, phu quân của ả tuy thờ ơ với ả nhưng ả ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp, kẻ hầu người hạ.
Tuy nhiên từ ngày Phu quân cưới chính thê cuộc sống của ả ta mới gọi là thê thảm, ả ta đã quen chỉ đạo và sai khiến người khác.
Khi chính thê chưa vào cửa nàng ra nghiễm nhiên lấy danh hiệu thiếp thất đã sai khiến những thiếp thất khác.
Từ đâu chui ra một chính thê đè đầu cưỡi cổ ả ta, nhất thời ả ta không thể chấp nhận được nên đã từng bước tính kể.
Nhưng thật tiếc cho ả ta, chính thê lần này lại là đích nữ của phủ tướng quân tính tình đanh đá chua ngoa, ả ta chưa kịp làm gì đã bị nàng ta đánh cho tơi tả, cả Thượng Thư phủ không ai vì ả ta mà cầu xin, âu cũng là quả báo của ả ta.
Nhưng khi Nạp Lan Tĩnh thai kỳ được bảy tháng thì tin dữ báo về đại tướng quân Vương Lục bị tứ hoàng tử tính kế mấy lần khiến cho quân lính tử thương vô số, nguy cơ thành bị chiếm rất là cao.
Cho nên Vương Lục đã sai mật thám hỏa tốc gửi thư về để thêm chi viện và mời Lương Vương đích thân xuất chinh.
Đứng giữa nước nhà đang lâm nguy cùng thê tử sắp sinh Y thật tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm sao.
Ý định của y là Y phải nhìn thấy mẫu tử nàng bình an mới lên đường đi đánh giặc nhưng ai ngờ Vương Lục không thể trụ được nữa, bởi vì tên Tứ hoàng tử kia quá gian manh.
Nhìn tình hình trước mắt Nạp Lan Tĩnh mới từ từ khuyên chàng, nàng biết chàng lo lắng cho an nguy của nàng nhưng chuyện trước mắt chỉ có chàng mới giải quyết được mà thôi.
Nạp Lan Tĩnh mở cửa thư phòng từ từ bước vào, Mộ Dung Phong nhìn thấy nàng thì nhanh chóng đi đến đỡ nàng ngồi xuống rồi nói:
"Có chuyện gì nàng bảo hai nha đầu kia gọi ta sẽ đến, nàng tự mình đi làm gì chứ ?".
Nạp Lan Tĩnh cười nói :
"Sức khỏe thiếp cũng đã tốt hơn nhiều rồi, thái y nói đi lại sẽ tốt cho sinh đẻ hơn, chứ cả ngày ngồi trong phòng cũng cảm thấy bí bách khó chịu, mà chàng đang xem gì đấy, có phải tin tức từ biên cương hay không ?".
Mộ Dung Phong lúng túng nói:
"Không có chuyện gì đâu nàng đừng có lo, thời gian này ta sẽ chờ nàng cùng hài tử bình an sẽ rời đi, quân ta vẫn có thể cầm cự được ".
Nạp Lan Tĩnh nhìn sâu vào trong mắt chàng, biết là chàng nói như vậy cho nàng yên tâm mà thôi, mấy ngày nay thánh chỉ đến phủ Liên tục nàng làm sao mà không biết.
Nàng đứng dậy nhẹ nhàng nói:
"Nước nhà cấp bách rất cần chàng, chàng hãy đi đi đừng lo lắng cho mẫu tử thiếp, thiếp và con sẽ đợi chàng thắng trận trở về.
Nếu Hoa quốc có chuyện gì thì dân chúng là người cực khổ nhất, chúng ta không thể vì an nguy của mình mà làm mọi người chịu cảnh bi ai như thế thiếp sẽ cảm thấy rất có lỗi "
Mộ Dung Phong nhìn thấy thê tử hiểu chuyện như thế chàng có chút đau lòng, đã hứa sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng vậy mà.
Chàng ôm nhẹ nàng vào lòng rồi nói :
"Có nàng thật tốt, nàng yên tâm ta sẽ đi nhanh về nhanh, sẽ ở bên cạnh mẫu tử nàng, hứa với ta phải thật bình an.
Ta đã từng có một giấc mơ, giấc mơ rất chân thật khiến cho ta vô cùng sợ hãi, ta mơ thấy nàng và con rời bỏ ta mà đi. "