Chẳng mấy chốc tin tức thể tử hầu phủ chứa chấp nữ nhi của tội thần lan rộng ra, việc này truyền bá vô cùng nhanh đã đến tai quan ngự sử.
Ngày hôm đó trước đại điện ông ta đã dâng tấu trừng phạt Nạp Lan Tự, tội này nặng thì bị lưu đày, nhẹ thì cắt bỏ chức quan.
Tuy nhiên nhờ Tây Bá hầu khẩn thiết xin tha, mà Nạp Lan Tự lại chưa làm quan cho nên hoàng thượng cũng đã khai ân chỉ phạt roi hắn và tước đi thân phận thế tử của hắn.
Hắn bị người ta đánh cho thật thảm hại rồi ném về phủ, sau khi Lưu Khả Hân biết được tin thì bà ta ngất ngay tại chỗ.
Mãi một canh giờ sau khi bà ta tỉnh dậy còn không tin vào tình hình trước mắt, nhi tử là mạng sống của bà ta bây giờ hắn ta mất đi vị trí thế tử thì bà ta phải làm sao cơ chứ.
Nữ nhi đã như vậy bây giờ còn nhi tử cũng như thế nhất thời bà ta không chịu được trở nên điên loạn, thần trí không còn được tỉnh táo nữa.
Quyền quản gia lập tức hoàn toàn rơi vào tay Hoa di nương, Nạp Lan Tuấn chỉ sau một ngày mà trở nên phiền muộn, đã từng là đích tử và đích nữ được ông ta vô cùng kỳ vọng vậy mà bây giờ không còn gì cá.
Cũng may ông còn nhị nha đầu cùng thứ tử chịu ganh đua chứ nếu không ông ta thật sự đã mất hết.
Lúc này Nạp Lan Tĩnh đang nằm gối đầu trên đùi của phu quân đọc sách, khunh cảnh này vô cùng đẹp khiến cho hạ nhân chỉ tủm tỉm cười.
Vương gia bọn họ từng là một người voi cùng lạnh lùng ít nói vậy mà từ ngày Lương Vương phi nhập phủ Vương gia gần như đã biến thành một người khác.
Trong viện của Vương gia tràn ngập tiếng cười, không khí của Vương Phủ cũng thay đổi rất nhiều điều này khiến ai nấy cũng đều vui mừng.
Nạp Lan Tĩnh thấy chàng cử nhìn mình cười thì lắc đầu nói :
"Chàng chuyên tâm vào đi, ngày hôm nay lại không lên triều nữa hay sao ?".
Mộ Dung Phong lắc đầu nói :
"Ta đã truyền tin vào trong cung là ốm không thượng triều rồi, bây giờ quốc thái dân an chẳng có đánh nhau vào triều chỉ nghe mấy lão già đấu đá nhau, ta thà rằng ở nhà với nàng còn hơn ".
Nạp Lan Tĩnh bật cười nói :
"Có ai giống như chàng không?, mà hình như lâu lắm rồi thiếp không thấy nhị hoàng tử và tam hoàng tử đâu ?".
Mộ Dung Phong vuốt tóc nàng nói :
"Hai tiểu tử đó nuông chiều quá rồi, không có căn cơ ta đã ném chúng vào doanh trại rèn luyện rồi, Mộ Dung Địch là một mãng phu nếu không rèn luyện e rằng sau này sẽ đắc tội nhiều người.
Tiểu tử Mộ Dung Hách khá có tài năng, sau này bọn chúng sẽ thay thể ta bảo vệ Hoa quốc nên không thể yếu kém được ".
Nạp Lan Tĩnh gật đầu như hiểu ra vấn đề, rồi như nhớ ra nàng nói :
"Chuyện lần này sao chàng biết là thiếp đứng sau tiết lộ chuyện Nạp Lan Tự nuôi dưỡng nữ nhi tội nhân mà giúp thiếp âm thầm báo cho quan ngự sử, tiết kiêmh biết bao nhiêu thời gian cho thiếp ".
Mộ Dung Phong cưng chiều nói :
"Nàng là thê tử của ta có chuyện gì mà ta không biết chứ, nàng cứ tự do làm việc của nàng ta sẽ đứng sau âm thầm giúp đỡ và bảo vệ nàng".
Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng ngồi dậy ôm lấy cổ chàng rồi từ từ nói :
"Cảm ơn chàng lúc nào cũng đứng ở bên ta "
Mộ Dung Phong có chút ngất ngây, nàng cứ như thế này chàng làm sao mà chịu được, giọng chàng khàn khàn nói :
"Thê tử vậy nàng hãy mau sinh tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa cho ta đi".
Chàng cúi xuống nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi nàng, hạ nhân thấy vậy vội vàng từ từ tản đi hết để lại không gian cho hai người.
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi Nạp Lan Tĩnh chỉ chuyên tâm ở phủ cùng phu quân hưởng thụ, có mấy lần Nạp Lan Tuấn cho người gọi nàng trở về nhưng nàng toàn lấy lý do bận để từ chối.
Đối với nàng Nạp Lan gia đã không phải là nơi nàng muốn quay về nữa rồi, Lưu Khả Hân thì bị điên nhốt ở trong phòng.
Nạp Lan Tự từ ngày bị phế bỏ tước bị trở nên lầm lì ít nói cả ngày chỉ ở trong phủ cùng với thê thiếp đàn hát .
Nạp Lan Vinh ở trong hoàng cung cũng ít khi trở về, bây giờ trong phủ chỉ còn tam đệ, tam muội và tứ muội đều là những người nàng không quan tâm vậy thì trở về làm gì chứ.
Lễ hội nguyên tiêu sắp đến, đây là năm đầu tiên nàng đón tết trong Vương phủ cho nên nàng dặn dò phải trang trí thật nổi bật, ngôi nhà của hai người phải vô cùng ấm cúng.
Từ ngày nàng nhập phủ sổ sách Vương phủ được Vương quản gia giao lại hết cho nàng, nàng chỉ xem qua loa rồi giao lại hết cho Vương quản gia tiếp tục quản lý.
Vương quản gia là một lão nô trung thành, là người mà thái hậu vô cùng tin tưởng ban cho chàng để quản lý Vương phủ, từ trước đến giờ Vương phủ được ông ấy quản lý không có một sơ sót gì cho nên nàng mới yên tâm giao cho ông ấy.
Qua chuyện này Vương quản gia vô cùng cảm kích thề rằng sẽ trung thành hết mực với Vương phi và Vương gia.