Bất chợt Mộ Dung Phong tỉnh giấc nhìn thấy thê tử của mình đang đăm chiêu suy nghĩ chàng liền kéo nàng ôm vào lòng nói :
"Nàng nghĩ gì mà suy tư thế, sao không ngủ thêm một lát nữa chứ ?".
Nạp Lan Tĩnh ôm lấy cổ chàng nói :
"Không phải phải dậy rồi sao?, chúng ta còn vào hoàng cung thỉnh an thái hậu cùng hoàng thượng nữa, chàng quên rồi sao?".
Mộ Dung Phong mỉm cười nói :
"Quên làm sao được, nhưng nàng cứ từ từ không cần phải đến sớm làm gì, mẫu hậu cùng hoàng huynh cũng sẽ thông cảm mà thôi ".
Nạp Lan Tĩnh vươn vai nói :
"Biết là như thế nhưng dù sao thiếp cũng lầm đầu dâng trà mẫu hậu không thể đến trễ được, chàng dậy đi ".
Mộ Dung Phong ôm thê tử trong lòng không muốn tới giường nhưng đâu thể không nghe lời thê tử được chứ liền nhanh chóng đứng dậy.
Hai người thay y phục, làm vệ sinh cá nhân xong rồi cùng nhau dùng bữa sáng.
Một bàn đồ ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, món mặn món nhạt đủ cả.
Ngày hôm qua bận rộn lại không ăn được gì mấy, tối hôm qua lại mất sức cho nên Nạp Lan Tĩnh ăn cảm thấy rất ngon miệng.
Thấy chàng cứ nhìn mình mà không ăn Nàng mỉm cười hỏi :
"Chàng không đói hay sao mà cứ nhìn thiếp như vậy chứ ?".
Mộ Dung Phong mỉm cười nói :
"Ta cảm thấy rất vui vì nàng cảm thấy thoải mái khi ở đây, sau này Lương Vương phủ sẽ là nhà của hai chúng ta ".
Nạp Lan Tĩnh như nhớ ra ánh mắt thích thú liền nói :
"Nếu thiếp nhớ không nhầm trước thiếp còn có mấy vị muội muội nữa cơ mà, không biết các muội ấy ở gian nào trong Lương Vương phủ, nếu có thời gian thiếp phải gặp mặt các muội ấy mới được ".
Mộ Dung Phong có chút giật mình nhưng rất nhanh liền trả lời :
"Chuyện này ai nói mà muội biết được chứ, muội muội nào cơ.
Đúng là lúc trước mẫu hậu có đưa đến Lương Vương phủ mấy nữ nhân, ta vì nể mặt thái hậu nên đã bảo quản gia bố trí chỗ ở cho bọn họ.
Nhưng sau khi nhận ra muội ta đã bảo Vương Quản gia đưa các nàng ấy ra khỏi phủ rồi, bây giờ trong Lương Vương phủ có mỗi nàng là chủ nhân thôi".
Vương quản gia đứng đó nghe thấy nhắc đến mình vội vàng nói :
"Khởi bẩm Vương phi đúng là thế ạ, đích thân lão nô đưa các vị đó ra ngoài phủ nên xin Vương phi yên tâm ".
Nạp Lan Tĩnh có chút bất ngờ vì không nghĩ rằng chàng lại nhanh như vậy.
Đời trước vì Nạp Lan Tuệ cho nên chàng cũng lười đối phó với những nữ nhân ấy coi như là cho thái hậu mặt mũi, lại thêm việc tình cảm của nàng giành cho chàng không có cho nên chàng cũng chẳng quan tâm đến.
Bây giờ vì nàng mà chàng có thể làm như vậy nàng có chút hoang mang nói :
"Nhưng những người đó đều là của thái hậu bạn cho chàng, chàng làm như thể có sợ thái hậu phật ý hay không ?".
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng đứng lên ôm nàng vào lòng nói :
"Nàng đừng lo, nàng giờ đã là thê tử của ta, ta sẽ không để cho nàng một chút ấm ức gì cả, cả đời của Mộ Dung Phong ta chỉ có duy nhất một mình thê tử.
Nếu nàng không muốn mẫu hậu lo lắng thì nhanh có tiểu thế tử và tiểu quận chúa cho ta đi ".
Nạp Lan Tĩnh cảm động nước mắt từ từ tuôn xuống, nàng nhẹ nhàng đưa tay xoa nhẹ vào bụng, nơi đây đã từng, đã từng có hài tử của hai người, vậy mà một chút ngu xuẩn của mình mà nàng đã để mất nó.
Mộ Dung Phong thấy thê tử khóc vội vàng cuống quýt nói :
"Làm nàng sao thế, đừng khóc là ta nói không đúng, nếu nàng chưa
thích hài tử thì để sau cũng được, ta sẽ không gây áp lực cho nàng ".
Nạp Lan Tĩnh lắc đầu cười nói :
"Chàng khờ quá, ai lại không thích hài tử chứ, nếu có thể thiếp muốn sinh rất nhiều hài tử cho chàng, lúc đó cả Lương Vương phủ sẽ đầy ắp tiếng cười ".
Mộ Dung Phong lúc này mới thở phào, chàng cứ nghĩ rằng nàng sẽ không thích hài tử.
Vương quản gia nhìn thấy chủ tử của mình như vậy thầm cảm thấy Lương Vương phi thật là chiếc xương sườn của Vương gia.
Thầm nhắc mình ngày sau phải chú ý đến Vương phi nhiều hơn, nếu để phật lòng Vương phi e rằng Vương phủ sẽ không được yên, với độ sủng ái của Vương gia giành cho Vương phi e rằng sau này Lương Vương phủ sẽ thay đổi nhiều.
Mộ Dung Tỉnh thấy thời gian không còn sớm nữa liền nói :
"Chúng ta chuẩn bị vào cung thôi cũng không còn sớm nữa rồi, thiếp không muốn mẫu hậu chờ".
Xe ngựa Vương quản gia đã chuẩn bị sẵn, hai người liền lập tức vào cung, vì mới lập thê tử cho nên Mộ Dung Phong được miễn vào triều ba ngày.
Lúc đến Trữ Tú cung đã thấy Lưu ma ma chờ sẵn ở đó, ma ma vui vẻ đi lên nói :
"Thỉnh an Vương gia, Thỉnh an Vương phi, thái hậu đã đợi hai người từ sớm rồi đó ạ !".
Nạp Lan Tĩnh có chút ngại ngùng quay sang bên chàng nói nhỏ :
"Tại chàng hết đó".
Mộ Dung Phong mỉm cười nắm lấy tay nàng rồi cùng nhau bước vào .
Hai người vội quỳ xuống thỉnh an :
"Tham kiến mẫu hậu !".
Thái hậu nhìn thấy hai người bước vào vui vẻ niềm nở nói :
"Hai con đứng dậy đi, đều là người một nhà đừng câu nệ tiểu tiết, hoàng huynh con còn chưa thượng triều lát nữa sẽ tới".