Tiêu Chiến mặc lại quần áo cẩn thận, chợt phát hiện ra không thấy điện thoại đâu cả. Anh bèn chổng mông lên, nằm sấp trên sàn nhà nhìn một lượt.
Vương Nhất Bác thoải mái nằm trên ghế sô pha, chống cánh tay lên đỡ lấy đầu, buồn cười mà quan sát anh: "Thầy Tiêu đang lau nhà đấy à?"
Tiêu Chiến lườm hắn một cái: "Điện thoại di động của tôi không thấy đâu, mau giúp tôi tìm đi."
Vương Nhất Bác nằm bất động, Tiêu Chiến đi qua đập vào mông hắn một cái: "Giúp tôi tìm đi! Đều tại cậu hết, nhất định là vừa nãy rơi từ trong túi ra, không biết đã rơi vào chỗ nào rồi."
"Ôi, thầy Tiêu đánh người nè, " Vương Nhất Bác cố tình chuyện bé xé ra to mà gào toáng lên: "Tại sao thầy Tiêu lại có thể đi đánh vào mông một cô bé như vậy, đồ lưu manh."
Tiêu Chiến liền dừng lại, hai tay chống trên sàn nhà, khẽ liếc hắn một cái, ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười: "Vương Nhất Bác cậu không biết xấu hổ à?"
Vương Nhất Bác đùa đủ rồi thì cà lơ phất phơ mà cười hì hì nghiêng người, đưa tay lần mò giữa kẽ hở của ghế sô pha: "Tìm điện thoại mà cần phải giống như anh nằm rạp xuống đất trông không khác gì một con cún con vậy ư? Có lẽ là nó ở đâu đó quanh đây... ý?" Mò mẫm một chút, hắn bỗng nhiên dừng tay lại.
"Sao? Tìm thấy rồi?" Tiêu Chiến nhìn thấy hắn móc điện thoại di động của mình lên, vui vẻ mà bổ nhào qua muốn cướp về.
Vương Nhất Bác giấu di động ra sau lưng, Tiêu Chiến liền bổ nhào vào người hắn, chóp mũi va vào nhau, hô hấp mờ ám đan xen cùng một chỗ. Tiêu Chiến đỏ mặt, đang định đứng dậy lại bị Vương Nhất Bác ôm lấy eo.
"Thầy Tiêu anh đùa nghịch lưu manh quá nha." Vương Nhất Bác cười một cách vô sỉ.
"Cậu đúng là vừa ăn cướp vừa la làng... Mau đưa điện thoại cho tôi."
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn giao di động ra, Tiêu Chiến hoài nghi hắn có ý định gì nên không dám cầm lấy. Anh nhìn Vương Nhất Bác một chút, thấy đối phương nhíu mày một cách vô tội, vểnh vểnh cái miệng.
Anh thần tốc giật lại điện thoại, hết sức vui vẻ. Đang muốn đứng dậy, nhưng lại bị đè lại, không thể không ngã lên người Vương Nhất Bác.
"Cậu!" Tiêu Chiến lườm nguýt hắn một cái, trong chớp mắt trông thấy trên màn hình điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ, anh hiếu kì mở ra kiểm tra, là số điện thoại của Cổ Tử.
Trong lòng anh khẽ giật mình, cảm thấy áy náy, làm sao lại quên mất Cổ Tử, gã còn đang đợi ở đồn cảnh sát!
Tiêu Chiến sốt ruột hốt hoảng gọi lại ngay lập tức, bên kia liền bắt máy, là giọng nói lo lắng của San San: "Alo... Anh Tiêu, thế nào rồi, anh không sao chứ..."
"Anh không sao... Ô!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên liếm anh một cái. Tiêu Chiến hung hăng đánh hắn một phát, dùng ánh mắt cảnh cáo không cho phép hắn làm loạn, rồi mới tiếp tục: "Em bây giờ vẫn còn đang ở đồn cảnh sát sao?"
"Đúng vậy, em cũng không biết chuyện gì đang diễn ra nữa, bọn anh... thương lượng với nhau ổn chứ? Cổ Tử có thể được thả ra không?"
"Em chờ một chút..." Tiêu Chiến che loa điện thoại đi, nhìn Vương Nhất Bác: "Alex đâu? Anh ta hiện tại đang ở đâu, anh ta giữ bạn tôi ở lại đồn cảnh sát, bây giờ vẫn chưa được thả ra."
"Em đâu có biết, anh vừa chạy đi thì em liền đuổi theo anh, ai thèm quản tên chó chết đấy." Vương Nhất Bác không hề lo lắng đáp.
"Vậy tôi phải đi tìm anh ta."
"Anh tìm nó làm gì?" Vương Nhất Bác vội vàng ôm chặt lấy anh: "Em không cho phép."
"Tôi còn phải tìm anh ta thương lượng để anh ta đồng ý thả Cổ Tử ra." Tiêu Chiến lườm hắn một cái, tức giận nói.
"Thương lượng cái rắm, quyết định là ở em."
"Thật không?"
"Thật, một lúc nữa trực tiếp đi đón người."
Tiêu Chiến lúc này mới vui vẻ ra mặt, mỉm cười rạng rỡ để lộ ra đôi mắt cong vút sáng lấp lánh rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Alo? San San à, không sao nữa rồi, mọi việc đã được giải quyết. Ừ, lát nữa gặp lại. Không sao không sao đâu mà ừ ừ ừ..."
Cúp điện thoại xong, anh vô cùng cao hứng mà đứng lên. Vương Nhất Bác vẫn ngồi đấy, bắt lấy cánh tay anh: "Thầy Tiêu, anh định cảm ơn em thế nào?"
Tiêu Chiến làm bộ như không nghe thấy, cúi đầu bấm điện thoại di động.
Vương Nhất Bác tiến tới, từ phía dưới nhìn chằm chằm anh: "Hả?"
"Ôi dào," Tiêu Chiến đẩy hắn một cái, "Vậy cậu muốn thế nào đây."
Vương Nhất Bác thỏa mãn nhếch miệng, sờ sờ mái tóc giả của mình, tựa hồ như đang tự hỏi: "Cuối tuần là sinh nhật của em, cùng đến bờ biển đi."
"Ồ? Sinh nhật 19 tuổi hả?"
"Hả? À, ừ... Ha ha" Vương Nhất Bác hàm hồ đáp.
"Nhưng làm sao bây giờ, " Tiêu Chiến khó xử cắn môi một cái, "Cuối tuần tôi phải giúp giáo sư chuẩn bị tài liệu luận văn, công việc rất bề bộn..."
Vương Nhất Bác xoay người đứng lên: "Thế à, vậy em đi đây, tạm biệt."
"Ấy! Đừng đừng đừng, " Tiêu Chiến vội vàng ngăn hắn lại, Cổ Tử còn phải dựa vào hắn, "Sinh nhật cậu là ngày nào, tôi sắp xếp công việc bớt chút thời gian để đi."
Vương Nhất Bác cười trộm một cái, nhanh chóng thu hồi biểu cảm, quay đầu lạnh lùng nói: "Chủ nhật."
...
Tiêu Chiến xuống xe, chạy vào cửa của đồn cảnh sát.
Cổ Tử được San San đỡ, khập khiễng đi ra.
"Lần sau đừng xúc động như vậy!" Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt sưng húp của gã, không đành lòng trách móc nặng nề: "Anh phải nghĩ đến chú và dì, bọn họ chắc chắn không muốn anh xảy ra chuyện gì."
Cổ Tử khó khăn đảo đôi mắt sưng phồng, khuôn mặt trông vô cùng thê thảm, nhìn không ra biểu tình gì. Vỗ vỗ bờ vai của anh: "Người anh em, lần này cảm ơn chú!"
"Ầm!" Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa xe.
Ngay sau đó là một giọng nói nũng nịu truyền đến: "Thầy Tiêu ~ anh lại không đợi người ta nữa rồi ~ "
Cổ Tử quan sát người đẹp đang vội vàng bước tới, vẫn còn có thể bật cười, bày ra dáng vẻ không đau đớn gì mà vẫy vẫy tay: "A, là em dâu!"
"Là em đây, anh Cổ Tử!" Vương Nhất Bác ngọt ngào đáp một tiếng: "Anh Chiến của em rất lo lắng cho anh đấy!"
San San nhìn Vương Nhất Bác xinh đẹp cuốn hút khoác trên mình một chiếc áo khoác nam, hơn nữa hắn còn cố tình hất chiếc áo lên, biểu tình có chút kỳ quái.
Vừa nãy khi còn ở trên xe, Vương Nhất Bác nói hắn lạnh, không có áo khoác, muốn Tiêu Chiến đưa áo khoác của anh cho hắn.
Tiêu Chiến nói, cậu sao lại ra ngoài mà không chịu đem theo áo khoác. Vương Nhất Bác đáp trả rằng vì vội vàng tới tìm anh, có lẽ đã bị rơi ở đâu đó rồi. Tiêu Chiến không cãi lại, nhìn hắn quả thật chỉ mặc một bộ váy đơn bạc mỏng manh, đành phải cởi áo khoác đưa cho hắn.
Lúc này, Tiêu Chiến liếc mắt thấy Vương Nhất Bác hất áo khoác lên với bộ dạng đắc ý, anh khó chịu nghĩ thầm, cậu ta đã thượng mình thì thôi đi, mình còn phải chăm sóc cậu ta như chăm sóc một cô vợ nhỏ, cái này mà gọi là thiên lý sao? Chỉ bởi vì cậu ta có dung mạo xinh đẹp thì muốn làm gì cũng được sao?
Nói chuyện với nhau một hồi, San San gọi xe, hai người họ chuẩn bị trở về. Trước khi Cổ Tử lên xe, bỗng nhiên nắm lấy bả vai Tiêu Chiến, kéo anh qua một bên, nhỏ giọng nói: "Người anh em, anh chỉ là nói một câu thật lòng, em dâu không phải người thuộc cùng một thế giới với chúng ta, chú... tự chú cân nhắc đi, anh chỉ sợ chú bị tổn thương nên nhắc nhở một câu."
Tiêu Chiến cười cười: "Sẽ không."
Rồi nghĩ thầm, hai người bọn họ vốn không có gì cả... Cũng không thể nói là hoàn toàn không có gì, nhưng mà thật sự không có thứ kia... Đúng vậy, không phải là yêu đương, cho nên anh sẽ không bị tổn thương. Yên tâm một trăm phần trăm.