Vương Nhất Bác bước lên chiếc ghế sô pha bên cạnh Alex, để lộ ra một đoạn bắp đùi trắng như tuyết. Trong tay cầm thắt lưng, nghiêng người nhìn qua Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, nhẹ giọng thì thầm nói: "Không có không có, anh ta chưa đụng vào tôi, cậu thả anh ta ra đi."
Nhưng Vương Nhất Bác không chịu bỏ qua, kéo cổ áo Alex, ghé vào lỗ tai gã thấp giọng nói gì đó bằng tiếng Anh.
"Không không, không muốn được buông tha đâu, Đan Đan cục cưng, em muốn thế nào đều được hết!" Alex nghe xong, kích động nói.
Tiêu Chiến lại trợn mắt há mồm, đây là tình huống vừa kỳ quái vừa biến thái gì? Mà... Suy nghĩ kỹ một chút thấy đúng là đồ biến thái không được ai quản chế.
Vương Nhất Bác cười lạnh, thắt lưng trong tay khẽ chuyển động, rơi vào lồng ngực trần trụi của Alex, rõ ràng nhìn qua thì lực đạo rất nhẹ, nhưng lại tạo thành một vết sưng đỏ trên ngực của gã.
"A..." Alex phát ra một tiếng kêu vừa thống khổ lại sảng khoái.
Tiêu Chiến nghe được cả người nổi hết cả da gà, nhưng mà lại nhịn không được quan sát nét mặt của gã ta, tò mò suy nghĩ, có thật là thoải mái đến vậy không.
Bị đánh đến bảy tám lần, trên người Alex đều là vết tích do đánh đập để lại, làn da biến thành một màu hồng sưng tấy, nhìn qua có vẻ cực kỳ sắc tình. Cũng không biết từ khi nào hạ thân của gã đã hưng phấn dựng lên như một cái túp lều nhỏ.
Vương Nhất Bác giễu cợt hừ một tiếng, dùng giày cao gót đạp lên chỗ ấy, miệng thì lãnh khốc nói: "Mày, con chó này làm sao lại không ngoan như vậy, thế mà dám tự tiện cương lên sao, đã xin phép tao chưa?"
Miệng Alex mở rộng, đầu lưỡi lè ra, khóe miệng chảy ra không ít nước bọt, bởi vì hơi thở gấp gáp mà nói không nên lời.
"Nên trừng phạt mày thế nào mới là đúng nhỉ..." Mũi giày sắc nhọn tùy ý nghiến lên túp lều nhỏ kia, không thèm để ý bản thân bị lộ hàng ở dưới váy, Vương Nhất Bác dùng dây lưng vỗ nhè nhẹ lên mặt Alex.
Mái tóc màu đỏ khiến hắn trông cao ngạo như nữ hoàng, từ góc độ này nhìn qua, khuôn mặt tinh xảo giống như một con búp bê. Ngữ khí khinh thường lại giống như một sợi lông vũ gãi nhẹ trong lòng, làm người nghe phát run. Tiêu Chiến co rúm lại trên ghế sô pha, nhìn nhìn một chút, đỏ mặt, nhịn không được lấy tay che lấp hạ bộ. Thậm chí còn cảm tưởng như Vương Nhất Bác đang giẫm lên chỗ ấy của Alex không khác nào đang giẫm lên chỗ ấy của bản thân.
"Cái thứ này của mày thật bẩn thỉu, nhìn thấy liền muốn nôn, để tao dứt khoát cắt nó đi..." Vẫn luôn tuỳ ý để hắn nói mấy lời sỉ nhục, Alex đột nhiên cong eo, kêu thảm một tiếng.
Tiêu Chiến còn tưởng rằng gã thật sự bị thiến, bị dọa đến mức khẩn trương thăm dò thử, lại trông thấy quần lót của Alex dần dần ướt một mảng, chịu không ít kích thích.
Anh nhất thời cảm thấy trên mặt nóng một chút, lại cảm thấy buồn bực. Cái không khí khô nóng này khiến người ta không có cách nào hít thở.
Anh lặng lẽ đứng lên, còng lưng lén lén lút lút chui đầu ra bên ngoài.
Vương Nhất Bác quỷ mị nghiêng đầu lại, thâm ý mà hỏi anh: "Thầy Tiêu tính đi đâu?"
Trái tim Tiêu Chiến như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không quay đầu lại mà chỉ hô mấy tiếng: "Tôi đi vệ sinh!" rồi chuồn luôn.
Bên trong buồng toilet của nhà vệ sinh.
Tiêu Chiến ngồi trên nắp bồn cầu, đau khổ nhìn đũng quần của mình, khóc không ra nước mắt. Anh run rẩy kéo khóa quần xuống, móc ra phân thân đã ngang nhiên dựng đứng từ lúc nào, dự định tự mình giải quyết một chút.
Anh thở hổn hển, vừa nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Vương Nhất Bác mặc chiếc váy da báo ngắn cũn, lộ ra cặp đùi trắng nõn, cầm dây thắt lưng ở trong tay, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Lại lóe lên hình ảnh Alex bị dẫm lên hạ bộ đến mức bắn tinh, đùi liền cứng đờ, chỗ được lộng qua trở nên vô cùng mẫn cảm, anh dùng ngón tay trỏ xoa xoa mấy lần, phần đỉnh phun ra một ít dịch nhờn trong suốt, anh ngửa đầu thở dốc một tiếng, cảm giác bản thân sắp đến...
"Rầm rầm!" Đột nhiên vang lên mấy tiếng đập cửa kéo anh từ trong mây mù thoát ra, Tiêu Chiến cẩn thận lắng nghe, là tiếng gõ cửa từ buồng toilet gần sát bên cạnh, anh nhẹ nhàng thở hắt ra. Một giây sau, trái tim lại bị treo ngược ở cổ họng.
"Thầy Tiêu! Thầy Tiêu anh ở đâu! Mau ra đây!" "Rầm rầm!" Tiếng đập cửa ngày càng gần với buồng toilet của anh.
Tiêu Chiến hoảng hốt vội vàng mặc quần lên.
"Rầm rầm!" Vương Nhất Bác lại tiếp tục gõ một cánh cửa khác.
"Thầy Tiêu, anh còn không mau ra đây tôi sẽ lần lượt đạp từng cửa đó." Vương Nhất Bác ở bên ngoài hô to.
"Ở đâu ra một cô gái chạy vào nhà vệ sinh nam lớn tiếng thế này..." Có người nào đó oán trách một tiếng.
"Ai mượn mày lo! Thằng ngu! Nhà vệ sinh nhà mày xây chắc!" Vương Nhất Bác không tìm thấy Tiêu Chiến, tức giận mà chửi ầm lên.
Tiêu Chiến vội vàng lên tiếng, ngăn cản hắn tiếp tục chửi đổng: "Tôi ở chỗ này!"
Vương Nhất Bác nghe được giọng nói của anh thì ngừng lại.
Cửa của một buồng toilet được mở ra, Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người, hắn trông thấy Tiêu Chiến mặt ửng hồng lề mà lề mề đi ra. Nhìn một chút liền biết ngay biểu hiện này của Tiêu Chiến là gì. Một ngọn lửa không biết từ đâu bùng lên trong lòng hắn. Hắn trừng mắt với Tiêu Chiến, hung hăng khí thế tiến đến nắm tay anh lôi ra ngoài.
Tiêu Chiến xấu hổ cúi đầu bước theo.
Vương Nhất Bác kéo anh vào một căn phòng không có người thuê, chốt cửa lại, thân thể đè lên người đối phương.
"Thầy Tiêu, hoá ra là anh thích SM? Sao anh không nói sớm?" Vương Nhất Bác bá đạo dùng tay nắm chặt cằm của Tiêu Chiến mà nâng lên: "Còn lén lén lút lút tự mình giải quyết?"
"Tôi... Tôi không có!" Tiêu Chiến mạnh miệng chống chế, quay mặt đi chỗ khác.
Vương Nhất Bác nắm lấy đũng quần của anh, nghiêng đầu thì thầm ngay cạnh tai anh: "Không có? Vậy chuyện này là sao đây? Hả?" Nói rồi hắn dùng sức nắn bóp thứ kia.
"Ưm!" Tiêu Chiến kêu một tiếng, bắt lấy cánh tay của hắn, giọng nói run rẩy: "Đừng..."
Vương Nhất Bác liếm vành tai của anh, nghe thấy hô hấp của anh dồn dập, một tay kéo khóa quần của anh ra, giật quần lót xuống, nắm lấy côn th*t đã đỏ bừng của anh ở trong tay, dùng ngón tay cái gảy gảy hai lần rồi đỉnh lộng.
Tiêu Chiến kinh hô, đập vào bả vai của Vương Nhất Bác, giọng điệu gần như muốn khóc: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi..."
"Ngậm miệng!" Vương Nhất Bác hung ác quát lớn.
Tiêu Chiến bị giật mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn. Vương Nhất Bác cuồng dã hôn cắn, nghiền nát đôi môi của anh.
Tiêu Chiến cảm giác được thế nào là bị cường thế xâm phạm, thân thể lại quá mẫn cảm, nức nở mà bắn ra trên tay Vương Nhất Bác.
"Thầy Tiêu, nhanh như vậy đã bắn? Có phải quá hưng phấn rồi hay không?" Vương Nhất Bác buông anh ra, cúi đầu, thích thú đưa tay chơi đùa phân thân đã hơi mềm của Tiêu Chiến.
"Ấy... Cậu đừng..." Tiêu Chiến bắt lấy cánh tay của hắn.
Vương Nhất Bác đẩy anh ngã lên ghế sô pha, Tiêu Chiến kinh sợ mà hô một tiếng, muốn ngồi dậy lại bị hắn đè xuống: "Thế nào, thoải mái xong liền muốn chuồn đi?"
Tiêu Chiến đành phải xấu hổ che mặt.
"Nói, hôm nay vì sao lại hưng phấn như vậy?" Vương Nhất Bác vừa nói, vừa thô bạo lột hết quần áo của anh, xoa nắn hai nhũ hoa ở trước ngực anh, hết xoa rồi lại kéo: "Có phải là do thích cảm giác này?"
"A! Không thích..." Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay của hắn, muốn ngăn cản hắn làm loạn, nhưng lại không làm được gì, hoàn toàn không thể đẩy ra.
Vương Nhất Bác dạng chân chồm lên, váy bị cuốn lên cao, lộ ra quần lót chữ T màu đen, phía trước đã phồng lên thành một cục. Hắn nhẹ nhàng hạ eo, chậm rãi cọ sát vào phân thân đã mềm xuống của Tiêu Chiến.
"Thầy Tiêu, nhìn em."
Tiêu Chiến khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy người ở trên thân mình với mái tóc đỏ xoăn nhẹ xinh đẹp, bờ môi đỏ tươi, đôi mắt giống như mặt hồ trầm tĩnh được trang điểm theo kiểu smokey eyes[1] sắc sảo, trông vô cùng yêu nghiệt.
[1] Smokey eyes: mắt khói.
"Thầy Tiêu có thích không?" Vương Nhất Bác mỉm cười, vịn vào hông anh, đem côn th*t của mình cạ cạ vào mông anh.
"Thầy Tiêu không nói lời nào, nhưng thứ này của thầy Tiêu lại luôn thành thật." Vương Nhất Bác cúi đầu ngậm lấy hạ thân của Tiêu Chiến, liếm từ dưới gốc lên đến đỉnh, vừa liếm vừa đưa mắt nhìn chằm chằm anh.
Tiêu Chiến bị hắn giày vò đến mức muốn chết đi sống lại, hạ thân tê tê dại dại lại tiếp tục ngẩng đầu, từng đợt từng đợt kích thích truyền tới, đã vội vàng muốn bắn.
Vương Nhất Bác dừng lại: "Này này, không được nha, em chưa cho phép thì thầy Tiêu không được bắn.
Vương Nhất Bác cởi hẳn quần của anh xuống, tách hai bên đùi của đối phương ra, ngón giữa thô ráp bắt đầu tiến vào bên trong. Hậu huyệt đã có chút ẩm ướt, một ít dịch thể trong suốt đã tràn ra bên ngoài. Lúc ngón tay của hắn cắm vào, cửa huyệt liền phối hợp mà nuốt lấy, chỉ cần hơi dùng sức, có thể tiến vào sâu bên trong.
Vương Nhất Bác bình tĩnh đẩy vào chút một, rồi lại lui ra ngoài, dùng ngón tay ướt át ấn nặn, khuếch trương lối đi bên trong để nó hoàn toàn mềm mại, bỗng nhiên hắn cắm thật sâu vào bên trong.
"Ưm..." Tiêu Chiến cong eo, không nhịn được mà rên rỉ.
Vương Nhất Bác đâm sâu vào đến mấy lần, lại cho thêm một ngón tay nữa, chậm rãi thúc từng chút một, ở bên trong khuấy động không ngừng. Chưa được bao lâu, Tiêu Chiến đã ướt đẫm, dòng nước sền sệt từ từ chảy xuống mông của anh.
Sau đó Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, nhìn cửa huyệt của Tiêu Chiến ướt đẫm, hấp hé mời gọi, liền thấy máu trong người lưu thông rất nhanh, phân thân thêm phần cứng rắn. Hắn móc côn th*t cương cứng của mình ra, cọ vào miệng huyệt ẩm ướt mềm mại kia, nơi đó giống như một vũng bùn mà dần dần lún xuống. Hắn hít vào một hơi, thật quá dâm đãng, nhịn không nổi nữa, trực tiếp đâm một phát lút cán.
"A..." Cả cơ thể Tiêu Chiến cứng đờ, hậu huyệt không tự giác mà co rút, kẹp chặt côn th*t của Vương Nhất Bác khiến hắn thiếu chút nữa là bắn ra.
Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, chậm rãi lui ra ngoài, bắt đầu đẩy đưa, một đường tiến đến cũng dần thông thuận hơn, hành lang trơn ướt chặt chẽ ôm lấy phân thân của bản thân khiến hắn sướng phát điên, hiện tại chỉ dựa vào bản năng mà thao lộng, giống một cái máy đóng cọc làm việc không biết mệt mỏi, hoàn toàn mất đi lý trí.
Rốt cuộc, Vương Nhất Bác ở trong cơ thể anh mà bắn ra, tinh dịch nóng hổi phun vào chỗ sâu nhất trong thân thể, toàn thân Tiêu Chiến run lên, cũng bắn ra một cỗ tinh dịch, cả trước lẫn sau vì đạt đến cao trào mà co rút mấy lần.
Vương Nhất Bác dừng lại một lúc, hít thở. Ôm chặt lấy Tiêu Chiến, khéo léo đặt anh vào trong lồng ngực của hắn, hôn một cái lên khuôn mặt của anh: "Thầy Tiêu thật giỏi nha."
"Có phải thầy Tiêu rất thích em mặc đồ phụ nữ không?"
"Về sau chỉ mặc vì anh có chịu không?"
Tiêu Chiến nghe xong giống như xấu hổ mà nhắm chặt hai mắt, vì tức giận mà từ chối nói chuyện.
——————————————
Jin: Về việc xưng hô của Vương Nhất Bác có chút mâu thuẫn, lúc là em lúc là tôi thì là do mình cố tình để như vậy xD mình dựa vào tâm trạng của nhân vật để lựa chọn cách xưng hô cho phù hợp, nếu mọi người không thích hoặc thấy nó loạn xạ quá chỉ muốn giữ cố định một cách xưng hô thì nói lại cho mình biết nhé, mình sẽ sửa lại cho phù hợp. Luv u ❤️.