Giờ đây, Ninh Thần cũng không biết phải giải thích thế nào, thế nên đành phải bất đắc dĩ đáp: “Té ngã đến tàn phế.”
Lão chưởng quầy nhíu mày, vội bước lên trước rồi nắm lấy cánh tay của hắn. Sau khi bắt mạch, sắc mặt của lão càng ngày càng khó coi.
“Còn cứu được không?”
Ninh Thần vừa cười nhạt vừa hỏi.
“Đừng ăn nói khùng điên.”
Chưởng quầy cau mày trách cứ hắn một câu. Lục phủ ngũ tạng đều bị thương tổn, thậm chí đã tổn hại đến cả tâm mạch, cứu được đấy, nhưng quả thực rất phiền toái.
Ninh Thần chẳng mấy để tâm, còn cười nói: “Thương thế của ta không vội. Cũng đã lâu lắm rồi. Ông cứ chẩn mạch cho Linh cô nương đây trước đi.”
Lúc này, lão chưởng quầy mới để ý đến nữ tử sau lưng Ninh Thần, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái. Tên tiểu tử này, mỗi lần đến lại dẫn theo một cô nương khác, hơn nữa, người sau còn muốn xinh đẹp hơn người trước.
Ninh Thần không rõ trong đầu lão chưởng quầy nghĩ gì, chỉ có điều nhìn điệu cười kỳ quái của ông ta cũng có thể đoán được đại khái.
“Tình cờ gặp thôi.”
Ninh Thần há miệng giải thích. Lão chưởng quầy này đúng là có hơi già mà không đứng đắn nha. Đã cả mớ tuổi rồi mà lão còn suy nghĩ viển vông tận đâu đâu vậy.
“Ha ha.”
Lão chưởng quầy cười phá lên một tiếng, chỉ thiếu điều thốt ra câu lão không tin mà thôi.
Ninh Thần chẳng thèm giải thích nữa, liếc lão bằng nửa con mắt. Không tin kệ ông.
“Cô nương à, mời qua bên này.”
Chưởng quầy khách sáo giơ tay ra mời. Lão cũng chẳng thèm để tâm đến Ninh Thần mà nhìn sang nữ tử thanh tú trước mặt.
Theo sự sắp xếp của chưởng quầy, Nguyệt Linh bèn ngồi trước bàn chẩn mạch giữa phòng, che miệng ho mấy tiếng rồi nhanh chóng giơ tay trái ra.
Chưởng quầy đặt ngón tay lên cổ tay của nữ tử ấy. Không lâu sau, đôi mày cau lại lần nữa.
“Sao rồi?”
Ninh Thần dịch chuyển chiếc xe lăn lên đằng trước, nghiêm mặt hỏi.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra được sức khỏe của Nguyệt Linh không tốt, nếu không cũng chẳng cần từ xa xôi nghìn dặm đến kinh thành cầu danh y mà làm gì.
“Cô nương cần chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Chưởng quầy khẽ thở dài, uyển chuyển nói.
Nghe được lời này của chưởng quầy, sắc mặt của Nguyệt Linh cũng không thay đổi gì mấy. Nàng đã quá quen với điều này rồi, đã không còn cảm thấy thất vọng gì nữa.
“Ta còn được bao nhiêu thời gian?” Nguyệt Linh nhẹ giọng hỏi.
“Nhiều nhất là 1 năm.” Chưởng quầy thành thật đáp lời.
Nguyệt Linh khẽ nhíu mày, song lại chẳng nói thêm lời nào. Nàng hiểu rõ sức khỏe của mình. Một năm trong lời nói của lão chưởng quầy đã là thời hạn dài nhất rồi.
Mấy năm trở lại đây, số lượng đại phu mà nàng từng đến khám nhiều không kể xiết, số linh đan diệu dược dùng cho bản thân cũng không đếm xuể; chỉ đáng tiếc, hiệu quả chẳng được là bao.
“Gần đây hiệu thuốc có thu nhận một cây Huyết sâm vương nghìn năm. Chỉ là…”
Nói đến đây, lão chưởng quầy liếc mắt nhìn Ninh Thần, có chút khó xử. Vốn dĩ vừa rồi lão ta còn tính gán ghép nàng ta cho tên tiểu tử này nữa chứ.
“Đưa cho cô ấy đi, ta không có tiền.” Ninh Thần tự rót một ly trà cho mình, đạm mạc nói.
Huyết sâm nghìn năm! Vừa nghe đã biết là đồ quý rồi, cho hắn ăn cũng chỉ lãng phí mà thôi.
“Bao nhiêu bạc?” Nguyệt Linh cũng không từ chối, mở miệng hỏi.
“Mười vạn lượng.”
“Phụt.” Ninh Thần lập tức phun ngay ngụm trà vừa hớp vào miệng kia ra, khó tin hỏi lại: “Bao nhiêu?”
“Mười vạn lượng.” Chưởng quầy nghiêm túc đáp lại lần nữa.
“Khụ khụ!” Ninh Thần lập tức sặc nước trà, ho mãi không dứt. Chẳng trách khi ấy lão nhân không đứng đắn này lại hào phóng như thế, thẳng tay cho hắn một đĩnh vàng năm lượng, hắn còn vui thả cửa nữa chứ. Thì ra người ta vừa vung tay thôi là đã có mối làm ăn cả hàng nghìn hàng vạn lượng rồi.
Lão chưởng quầy nhìn nữ tử trước mặt, không nói thêm gì. Cái giá mà lão đưa ra không hề đắt chút nào. Hồi trước, khi lão thu mua cây Huyết sâm vương ấy cũng đã là cái giá này rồi, bây giờ bán lại nguyên giá như thế cũng là vì nể mặt Ninh Thần cả đấy.
Hiệu thuốc là của nhà họ Trưởng Tôn, đương nhiên, dược liệu cũng là của nhà Trưởng Tôn. Lão tin chắc rằng, nếu đem Ninh Thần ra so sánh với mười vạn lượng bạc kia, hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không chọn vế sau.
Sau khi nghe cái giá ấy, Nguyệt Linh vậy mà lại không phản ứng lại mấy, chỉ gật đầu rồi nói: “Đã rõ. Ta sẽ kêu người đem bạc tới, hy vọng chưởng quầy có thể giữ cây sâm vương này lại một ngày.”
“Kẻ lắm tiền.”
Ninh Thần thầm cảm thán. Người so sánh với người, tức chết thôi. Trên thân hắn lúc này có cộng hết toàn bộ số bạc lại cũng chẳng vượt quá con số một trăm lượng, hơn nữa còn nhờ cướp đoạt của cả đám người mới có được.
Lão chưởng quầy suy nghĩ đôi chút rồi đứng dậy đi vào hậu đường, chẳng mấy chốc đã bước ra với một chiếc hộp gỗ tinh xảo trên tay.
“Cô nương đã là người quen cũ của Ninh huynh đệ đây, vậy cây sâm vương này cô cứ cầm đi, ngày mai đưa bạc tới đây là được.”
Vừa nói, lão chưởng quầy vừa đưa chiếc hộp gỗ trong tay ra. Ninh Thần đứng ở một bên liên tục giật giật mí mắt. Là mười vạn lượng đó… Lỡ như Nguyệt Linh cầm được đồ rồi bỏ chạy mất dép, có khi nào lão chưởng quầy kia sẽ chém chết hắn hay không.
Nguyệt Linh kinh ngạc liếc nhìn Ninh Thần một cái. Nàng ta thật không ngờ được rằng, người ở phía sau kia lại có thể diện lớn đến vậy. Mười vạn lượng không phải là một con số nhỏ, dù là nàng ta cũng phải phái người chuẩn bị một ngày mới có thể đem tới nha.
Ninh Thần cười thẹn, tỏ ý kiểu do hắn có nhân phẩm tốt mà thôi.
Chưởng quầy còn kê cho Nguyệt Linh một đơn thuốc để uống kết hợp với Huyết sâm vương. Thậm chí, những dược liệu này cũng không tốn một xu, toàn bộ đều được tặng.
Ninh Thần ngồi một bên chờ đợi, không gấp không vội, cứ thế uống trà miễn phí hết ly này đến ly khác.
Trong con mắt của hắn, Nguyệt Linh là một người rất kỳ diệu. Cô nàng không hề cưỡng cầu chuyện sống chết, nhưng cũng không hề từ bỏ, đích thực khiến cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Sau khi kê xong đơn thuốc kia, chưởng quầy cũng nhấc bút lên viết cho Ninh Thần một tờ, dược liệu không nhiều nhưng lại rất trân quý.
“Tám trăm lượng”. Lão ta đưa đơn thuốc cho ninh Thần rồi nhàn nhạt nói.
“Khụ khụ.” Ninh Thần cầm đơn thuốc, nhìn cả buổi rồi chỉ vào vị thuốc trên cùng, khẽ giọng hỏi: “Hoa Tuyết Lăng này chắc hẳn không có tác dụng gì đâu nhỉ, hay là xóa đi?”
Chưởng quầy khinh bỉ nhìn tên nhóc trước mặt, nói: “Đây là vị thuốc chính.”
“…….”
Ninh Thần câm nín, da đầu tê dại, tiếp tục tìm kiếm, sau đó lại chỉ vào một vị dược liệu hỏi dò: “Không thì xóa cái này đi?”
Nét khinh bỉ trong mắt lão chưởng quầy càng ngày càng nồng đậm, ngữ khí không đậm không nhạt: “Đây là thuốc dẫn, ngươi tự xem xét đi.”
Ninh Thần lập tức đau đầu, tim như chết lặng, sau đó nói với cái giọng lợn chết không sợ bỏng nước: “Ta không đủ tiền.”
Sau khi quay lại quầy thuốc, lão chưởng quầy lách cách ném cái bàn tính lên bàn, hỏi mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Ngươi có bao nhiêu?”
Ninh Thần đau lòng lôi ra một cái túi nhỏ từ sau lưng, sau đó đổ ra rổn rảng, kiểm kiểm đếm đếm xong mới yếu ớt nói: “75 lượng.”
Lão chưởng quầy lách cách gạt mấy hạt gỗ trên bàn tính rồi nói: “Cho ngươi giữ lại 5 lượng, nộp đây 70 lượng, còn lại ghi sổ.”
Ninh Thần dù không nỡ cũng chẳng còn cách nào khác, đành bày ra vẻ mặt đau cắt da cắt thịt, cầm lại 5 lượng nguyên bảo, sau đó đẩy số bạc còn lại kia qua.
“Ninh Thần, nợ 730 lượng.”
Chưởng quầy lôi một cuốn sổ từ góc phải trên quầy hàng, ngay ngắn viết xuống tám chữ lớn, ngốn nguyên một trang giấy, vô cùng bắt mắt.
Mí mắt của Ninh Thần cứ thế giật giật từng cái theo từng nét bút trong tay chưởng quầy. Mới chỉ một chút thời gian ngắn ngủi, hắn đã mang nợ cả một khoản tiền khổng lồ.
Hắn không phải là kẻ lắm tiền. Đã thế, trừ việc bổ củi ra, cái gì hắn cũng không biết làm. Số tiền này biết đến khi nào mới có thể trả hết.
Theo thói quen, Ninh Thần lại lần nữa thất thần, ngay cả Nguyệt Linh đẩy hắn ra khỏi hiệu thuốc lúc nào hắn cũng chẳng hay biết. Trong lòng hắn u sầu, chỉ nghĩ làm cách nào mới kiếm được chút tiền đây.
Còn về phần tiền lãi trong tay Lê Nhi, Ninh Thần căn bản không hề nghĩ đến chuyện đòi lại. Hắn thực sự không nỡ vứt bỏ cô bé này.
“Ngươi rất thiếu tiền ư?”
Phía sau xe lăn, Nguyệt Linh nhỏ nhẹ hỏi, thậm chí giọng điệu còn mang theo một tia hiếu kỳ. Đến lúc này, nàng càng ngày càng không nhìn thấu được chàng thiếu niên trước mặt đây. Cứ như tư tưởng của kẻ trước người sau vĩnh viễn không nằm trên cùng một đường thẳng vậy.
“Ha Ha.”
Ninh Thần xấu hổ gãi đầu. Hắn thiếu tiền đến phát sợ luôn ấy chứ. Từ lúc đến thế giới này đến giờ, chuyện khiến hắn sầu lo nhất chính là không có tiền.
Ngày trước, khi còn ở trong cung, Trưởng Tôn đã cắt đứt mọi con đường nắm tiền bạc của hắn, không cho hắn dù chỉ một xu. Bạc để trốn chạy cũng là do lão chưởng quầy hữu nghị tài trợ cho. Đến cuối cùng, lại bị Nguyệt Hàm Y lấy trừ nợ.
“Ninh công tử đang trú ngụ ở đâu?”
Đã không còn sớm nữa, Nguyệt Linh cần phải quay về nghỉ ngơi, nếu không thuận đường thì cũng phải chuẩn bị chia tay ở đây.
“Lăng Yên các.” Ninh Thần trả lời.
“Thanh lâu?” Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Linh lóe lên tia kỳ lạ.
“Ừm.” Ninh Thần lúng túng gật đầu. Hắn gặp mặt Nguyệt Linh hai lần, thì cả hai lần đều không thoát khỏi việc liên quan đến thanh lâu.
“Đi thôi.”
Nguyệt Linh tiếp tục đẩy xe lăn. Trùng hợp thế nào mà nơi bọn họ ở lại chẳng cách nhau là mấy.
Khi hai người về đến Lăng Yên các, sắc trời đã dần sẩm tối. Bên này bờ sông Doãn Thủy là khu vực phồn hoa nhất cả Hoàng thành này, tấc đất tấc vàng. Trời vừa chuyển tối thì người qua lại cũng đông đúc hẳn lên.
Lê Nhi đứng trước cửa Lăng Yên các dáo dác ngó đông ngó tây, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ nôn nóng. Đã muộn đến thế này rồi, tên gia hỏa kia sao vẫn còn chưa trở về vậy.
Đừng nói là hắn lại bị nữ nhân hung dữ hôm trước bắt đi nữa rồi chứ?
Chắc mấy chốc, Nguyệt Linh đã đẩy Ninh Thần tới nơi. Lê Nhi vừa nhìn thấy thì lập tức hung dữ bước lại gần, đứng chống nạnh rồi lải nhải: “Đã đến giờ nào rồi, ngươi vẫn còn biết trở về cơ à!”
“Ha ha.” Ninh Thần càng cảm thấy lúng túng hơn. Cãi lại ấy hả, đối phương chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ. Mà không cãi lại rồi cứ để cho một đứa nhỏ giáo huấn mà không chút phản kháng nào, quả thực là ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân trong lòng cô nàng Nguyệt Linh đang đứng ở sau lưng kia quá!
Cuối cùng, Ninh Thần quyết định vẫn là để cho cái hình tượng gì đó chết quách luôn đi.
Hỏa lực của cô nhóc kia rất dữ dội, từ mưa phùn gió bấc thăng hạng thành mưa tầm tã xối xả như trút nước, còn kèm theo sấm rền chớp giật nữa ấy, thế nên đã bỗng chốc dập tắt hẳn đi ngọn lửa phản kháng vừa nhen nhóm của Ninh Thần luôn. Không phải vì quân ta quá vô năng, mà vì quân địch quá cường đại rồi.
Lê Nhi giáo huấn cả buổi trời, cổ họng cũng cảm thấy khát khô cả. Lúc này nàng mới chú ý đến Nguyệt Linh đang đứng sau lưng Ninh Thần, gương mặt nhỏ nhắn phút chốc trở nên kỳ lạ cực điểm.
Tên gia hỏa này, mới chỉ ra ngoài một chuyến đã dẫn về một nữ tử đẹp như vậy, tốc độ này cũng quá nhanh rồi đi.
Nhân lúc cô nương nhỏ nhắn kia tạm nghỉ, cuối cùng Nguyệt Linh, với vẻ mặt còn đang trong trạng thái đặc sắc, cũng có thể chen vào một câu: “Ta về đây”.
“Hẹn gặp lại.” Ninh Thần khẽ gật đầu, nói lời cáo biệt.
Sau khi Nguyệt Linh rời đi, Lê Nhi cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng hỏi: “Thái giám mà cũng thích những cô nương xinh đẹp ư?”
“……….”
Trong nháy mắt, Ninh Thần bị nội thương nghiêm trọng, không thốt ra nổi lời nào.
Hắn là thái giám á? Không phải! Không phải! Không phải nhá!!!
“Ngươi tự đoán đi!”
Ninh Thần buồn bực ném lại một câu rồi chợt xoay bánh xe lăn tiến về phía trước. Hắn đã chạy ra khỏi cung rồi mà vẫn còn không thoát khỏi cái thân phận thái giám chết tiệt kia. Thật bi ai làm sao, buồn bực làm sao.
Đến khi nào hắn mới có thể đứng trên cái đất Hoàng thành này, ngẩng cao đầu dõng dạc hô lên câu: “Ta không phải thái giám!”
Cũng bởi tâm tình khó chịu, nên buổi tối Ninh Thần cũng âm thầm ăn nhiều hơn hai bát cơm, sau đó quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Sự phồn hoa, náo nhiệt ở Lăng Yên các cứ thế duy trì cho đến giờ Tý mới dần dà yên ắng trở lại. Qua khỏi giờ Tý, bất kể là khách nhân hay các nữ tử trong các đều đã quay trở về phòng nghỉ ngơi, quấn quýt triền miên.
Đêm đông lạnh lẽo thê lương, trăng cao vời vợi, im ắng trải từng dòng ánh sáng buốt giá xuống mặt đất. Ánh trăng giữa mùa đông giá lạnh vẫn cứ mỹ lệ vô cùng. Hoặc cũng có lẽ bởi vẻ thanh lãnh, không thể chạm tới ấy mới khiến cho lòng người rung động khôn nguôi.
Trong hậu viện, Ninh Thần mở bừng mắt, tự di chuyển xe lăn đến trước cửa; con ngươi của hắn còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng.
Đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang sắc lạnh, nhanh hơn gió, sáng tỏ hơn trăng phá không đâm tới.
Ninh Thần thoái lui, lùi lại vào phòng, mà cửa cũng đóng lại.
“Phập!”
Lưỡi kiếm xuyên qua cánh cửa, song lại không thể đâm tới chỗ Ninh Thần.
Cũng cùng lúc này, một thanh Mặc kiếm cũng xuyên qua khỏi cửa, đâm vào cơ thể ấm áp kia.
Người đến không nhìn thấy Ninh Thần, nhưng Ninh Thần lại có thể nhìn thấy kẻ đó. Bởi vì ánh trăng ngoài cửa kia quả thực rất sáng…