Tiếng kêu bi thương của ngựa trắng nhỏ vẫn còn ở bên tai, nhưng trái tim của Ninh Thần lại giống như một tảng đá, lạnh lùng đến mức chẳng có bất kỳ dao động nào.
Suy cho cùng, Ninh Thần mới là kẻ tàn nhẫn nhất trên cuộc đời này, dù đối với người khác hay với bản thân mình.
Chiếc xe lăn màu đen vẫn một mực thẳng tiến, nghiền nát lớp đá trên đường đi, đè ép phần tuyết đọng, để lại hai dấu bánh xe dài bất tận.
Hai ngày sau, Ninh Thần trở lại Hoàng thành. Xa cách hơn 3 tháng, hắn lại trở về lần nữa.
Nơi này có người mà hắn tin tưởng, cũng có người mà hắn sợ hãi; có người mà hắn không thích, lại càng có người cực kỳ muốn giết hắn.
Hoàng thành vẫn lưu lại truyền thuyết về hắn như trước, từ đầu đường đến ngõ nhỏ, lan tỏa đến nghìn nhà.
Đại Hạ và Chân Cực quốc đã hòa thân rất thành công. Ninh Thần nhớ đến nữ tử tên Hạ Diệu Ngữ kia. Nàng ta đúng là một kẻ có diệu tâm tuệ ngữ, ẩn giấu rất sâu, tài cao ngút trời, không thua bất luận một kẻ nào.
Hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh kinh diễm khi đôi tay mảnh khảnh kia lại có thể ngăn trở mũi tên đoạt mệnh ngày ấy. Một nữ tử như vậy sẽ không thể nào giữ im lặng được mãi. Chân Cực quốc quá nhỏ, khó mà kiềm hãm được Phượng hoàng sắp sửa giương cánh.
Hoàng đế Đại Hạ cũng không phải một nhân vật đơn giản. Ninh Thần vẫn luôn cho rằng như vậy. Bằng không, tại sao y lại có khả năng đè ép được mấy vị thân vương kinh diễm ngày xưa của Đại Hạ đến mức khó mà ngẩng đầu lên được.
Ngay hoàng cung trước mặt, kẻ thực sự khiến hắn kiêng kỵ chính là vị Hạ Hoàng này. Rất nhiều lần hắn vẫn luôn cho rằng, Hạ Hoàng đã muốn giết hắn từ lâu rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản: hắn nắm giữ tạo tác vượt qua thời đại này, không những thế mà còn trưng bày thứ ấy trước mặt Hạ hoàng tận hai lần.
Lần đầu tiên, có lẽ y còn không quá để ý. Nhưng lần thứ hai lại xảy ra trước mặt nhiều người như vậy; toàn bộ điện Chính Kỳ cơ hồ bị nổ tung cả. Hạ Hoàng không thể nào không chú ý được.
Lúc trước, vì có thể xuất cung mà hắn bất chấp đi nhiều thứ. Mầm họa từng bị chôn xuống kia cũng trở thành nguyên nhân kiêng kỵ nhất trong chuyến hồi cung lần này.
Hiện giờ, chuyện hồi cung đối với hắn cũng không phải là việc đơn giản. Nếu dám nghênh ngang tiến cung, phỏng chừng cả đời này hắn cũng đừng hòng gặp lại Trưởng Tôn.
Vì tạm thời chưa tìm ra biện pháp, Ninh Thần chuẩn bị đi Lăng Yên Các chờ hai ngày. Trong Hoàng thành, không ít người có tư cách tiến cung; hắn muốn tìm cách đưa tin tức thẩm thấu vào trong đó.
Nếu Thanh Ninh có thể xuất cung một chuyến, vậy dù hắn có vào cung được hay không cũng chẳng sao.
Lúc Ninh Thần đi tới Lăng Yên Các, thời gian vẫn là giữa trưa. Lê Nhi đang ngồi ngủ gật trên ghế trong khách đường; cái đầu nhỏ của nàng ta cứ gục gặc từng nhịp, trông thật đáng yêu.
Nhiều ngày không gặp, tiểu nha đầu này vẫn chẳng hề thay đổi gì; khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia vẫn còn mang theo chút ngây thơ của thiếu nữ, trông hơi ngốc nghếch.
Trong Các còn một nữ tử khác; khi nhìn thấy thiếu niên ngồi xe lăn đến đây, nàng nhất thời hoảng sợ, vừa mới ngáp một cái đã gắng gượng ngậm miệng lại.
Ninh Thần nhếch miệng cười. Hắn nhận ra đây là nữ tử từng mang bút mực đưa cho hắn vào cái ngày mà hắn đánh Trưởng Tôn Vân Hiên. Đó là một nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng cực kỳ nhát gan.
Nữ tử kia sợ hãi đến mức sửng sốt, chẳng biết nên cười hay nên khóc, chợt đỏ mặt một chút rồi xoay người đi lên lầu.
Ninh Thần cảm giác thật bất đắc dĩ, hắn có đáng sợ như vậy sao?
Sau khoảnh khắc này, Lê Nhi cũng mơ màng tỉnh lại. Nàng nhìn thoáng qua hình ảnh trước mắt, dửng dưng đứng lên, nhưng khi vừa đi đựic hai bước thì đột nhiên ngẩn người, “a” lên một tiếng.
“Lê Nhi.”
Ninh Thần cười khẽ, dịu dàng gọi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lê Nhi mím lại, nước mắt lập tức rơi xuống. Bộ dáng điềm đạm đáng thương của nàng khiến ai nấy nhìn vào đều cực kỳ đau lòng.
“Lê nhi ngoan, không được khóc.”
Ninh Thần xoay bánh xe lăn tiến lên, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu nha đầu này, đồng thời lau sạch nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé kia.
Lê Nhi thút thít nín khóc, lúc này mới chú ý tới việc Ninh Thần đang ngồi trên chiếc xe lăn. Thế là, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống một cách mất kiểm soát. Nàng vội vàng hỏi, “Chân của ngươi bị sao vậy?”
“Không sao cả, bị ngã mà thôi.”
Ninh Thần mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Lê Nhi tạm yên lòng, lau nước mắt, dõi gương mặt ướt đẫm mà hỏi, “Có đi khám đại phu chưa?”
“Rồi!”
Ninh Thần kiên nhẫn trả lời, vì hắn không những đi khám đại phu, mà khám với cả Tiên thiên luôn rồi.
“Đại phu nói khi nào khỏi hẳn?” Lê Nhi quan tâm.
“Sắp sửa...”
Ninh Thần tùy ý đáp. Nếu Hạ hoàng đồng ý cho hắn một viên Tiên Thiên đan, vậy chắn chắn là sắp sửa.
Tuy nhiên, đây cũng tương tự như việc kêu hắn một mình tiến Bắc, giết chết vị Tiên thiên tại Vương Đình Bắc Mông kia, hoàn toàn chính là nằm mơ giữa ban ngày.
“Ninh công tử, từ khi chia tay đến nay, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Đúng lúc này, một vị nữ tử trẻ trung mặc trang phục xanh nhạt đi tới. Gương mặt của nàng rất nõn nà, ánh mắt như trăng sáng, lại mang theo chút mị hoặc được che giấu cực kỳ kín đáo giữa hai hàng chân mày. Người tới chính là chủ nhân của Lăng Yên các, Nguyệt Hàm Y.
Xa cách nhiều ngày, Ninh Thần cũng không muốn tính toán chuyện cũ nữa. Sau đôi phen xã giao, hắn nói “Từ lúc từ biệt, ta vẫn thế, còn Hàm Y cô nương lại càng ngày càng xinh đẹp hơn.”
“Đa tạ công tử khen ngợi!” Nguyệt Hàm Y tiến lên, thản nhiên cười nói, “Không biết Ninh công tử sinh hoạt tại thư viện có ổn không?”
“Hửm?”
Ninh Thần híp mắt lại; ngụ ý trong lời nói vừa rồi rõ ràng không hề tầm thường. Cả thiên hạ này, tính tổng cộng lại cũng không có quá nhiều người biết hắn ở thư viện. Tại sao Nguyệt Hàm Y lại có thể biết được chuyện này?
Đương nhiên, hắn không nghĩ là có thể giấu diếm được tất cả mọi người. Chỉ là, đâu phải ai cũng có thể được biết.
Ngày đó, chuyện Kiếm cung phụng đưa hắn hồi cung dĩ nhiên đã đánh động đến một số người trong cung. Mỗi cung đều có mạng lưới ngầm của riêng bọn họ. Nhưng mà, chắc chắn là không có quá nhiều người đủ bản lĩnh cài cắm tay chân vào bên trong cung Vị Ương.
Chẳng lẽ, Lăng Yên các liên quan đến một tòa cung nào đó trong Hoàng cung ư? Quả thật, Nguyệt Hàm Y lại mang đến cho hắn một “niềm vui bất ngờ.”
“Hàm Y cô nương! Trước kia, tại hạ quả thật đã coi thường ngươi rồi.”
Ninh Thần thản nhiên đáp. Rõ ràng, lời nói vừa rồi của Nguyệt Hàm Y là để biểu lộ thân phận. Lăng Yên các chiếm cứ vị trí phồn hoa nhất trong Hoàng thành, quả thực không chỉ là một nơi bướm ong đơn giản.
“Công tử quá khen.” Nguyệt Hàm Y cười đáp.
“Hàm Y cô nương! Tại hạ hơi mệt, chẳng hay nàng có thể hỗ trợ sắp xếp một gian phòng cho ta được không?”
Ninh Thần dừng chủ đề này lại, không muốn tiếp tục thảo luận nữa. Hiện giờ, hắn vẫn chưa muốn tham dự vào việc tranh đấu giữa các cung, vì không có hứng thú, cũng không có thời gian.
Nguyệt Hàm Y ngẩn ra, không ngờ Ninh Thần lại dứt khoát cự tuyệt đề tài này như vậy. Dù thầm bực bội đôi chút, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt như cũ, chỉnh chu cười bảo: “Đã sớm chuẩn bị phòng tại hậu viện cho công tử, Hàm Y sẽ đưa công tử đến đó.”
“Không cần. Lê Nhi dẫn ta đến đó là được.”
Dứt lời, Ninh Thần tự đẩy bánh xe lăn, tiến về phía hậu viện. Hắn từng tá túc tại đây hơn 10 ngày, cực kỳ quen thuộc với khu hậu viện.
Lê Nhi nhìn thoáng qua tiểu thư của mình, sau đó chạy nhanh theo hắn. Nàng không hiểu, hai người đang nói chuyện vui vẻ, cớ gì bỗng dưng giận dỗi nhau?
“Phòng ổn đấy.”
Sau khi được Lê Nhi dẫn vào phòng, Ninh Thần nhìn trái nhìn phải, khách quan đánh giá một hồi.
“Dĩ nhiên rồi, ta đích thân quét dọn đấy.”
Lê Nhi ngẩng đầu nhỏ lên, mở lời tranh công
Ninh Thần cười khẽ, đẩy xe lăn tới trước giường. Nhìn hàng đống món trang sức rực rỡ đầy màu sắc trên giường, hắn vừa chỉ vào, vừa nói, “Đừng nói là ngươi chuẩn bị mấy thứ này cho ta?”
Lê Nhi đỏ mặt ngay lập tức, vội vàng tiến lên dẹp hết đống trang sức kia. Tại sao nàng lại quên béng mấy thứ này chứ?
“Mấy món này đều khá đắc, ngươi lấy đâu ra tiền thế?”
Ninh Thần tò mò hỏi. Nàng là một tiểu nha đầu bưng trà rót nước, lương tháng ít ỏi đến đáng thương, làm sao có thể mua được mấy thứ này.
Nghe Ninh Thần hỏi thăm, gương mặt của Lê Nhi xuất hiện ngay một biểu cảm ngượng ngùng. Nàng nhăn nhó đáp, “Ngày đó, sau khi ngươi bị cô gái hung dữ kia dẫn đi, Y tỷ tỷ bèn chia cho ta 4 phần tiền lời của ngươi.”
Ninh Thần cũng phải bật cười. Chuyện đã rõ. Tiểu nha đầu cầm tiền trong tay, vừa nhìn thấy trang sức xinh đẹp là lập tức ngứa ngáy trong lòng, vì không thể nào nhịn nổi nên đã mua hết về đây.
Thấy Ninh Thần không trách mình, Lê Nhi càng thêm ngượng ngùng, nhăn nhó nói, “Chờ ta tiết kiệm đủ tiền, ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Ha ha, ngươi từ từ tiết kiệm, ta không vội.”
Ninh Thần cười nói. Hắn cũng chẳng cần nhiều bạc đến vậy. Trong mắt hắn, chỉ cần tiểu nha đầu này có thể vô tư, vui vẻ, thì chẳng còn gì quan trọng bằng.
Nếu Nguyệt Hàm Y đã chủ động đưa tiền thưởng cho Lê nhi, hắn sẽ không nói gì thêm nữa. Có mớ bạc này, sau này nếu Lê Nhi muốn đi, ít nhất cũng sẽ không phải phiền lòng vì chuyện thiếu bạc,
Nghĩ tới đây, một tảng đá đè nặng trong lòng Ninh Thần tạm thời rơi xuống. Nhìn về phía Lê Nhi, hắn không thể không cười một cách rất cổ quái cười. Bất tri bất giác, tiểu nha đầu này lại bỗng dưng trở thành một nữ đại gia nha.
Mà bên cạnh, Lê Nhi bị Ninh Thần nhìn chằm chằm như vậy bèn cảm giác khó chịu cả người. Cầm lấy mớ nữ trang của mình, nàng muốn chạy khỏi đây ngay lập tức, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi. Khi nào đến giờ cơm chiều, ta tới gọi ngươi.”
Sau khi tiểu nha đầu rời khỏi, nụ cười tươi trên mặt Ninh Thần dần dần biến mất, thay vào đó là biểu cảm âm trầm đáng sợ. Hắn đã đánh giá thấp thực lực của các cơ sở ngầm đến từ nội cung rồi. Xem ra, chuyện hắn quay về Hoàng thành đã bại lộ đến tám mươi hoặc chín mươi phần trăm.
Như vậy cũng tốt, phỏng chừng không lâu sau thì cung Vị Ương cũng sẽ biết tin hắn trở về. Hắn chỉ cần mượn những cơ sở ngầm này để thả ít tin tức mà bản thân muốn biểu đạt, truyền phong thanh vào trong cung là được.
Trưởng Tôn thông minh như vậy, nhất định có thể đoán được ý tứ của hắn.
Đối với Trưởng Tôn, Ninh Thần có một loại tín nhiệm đến mù quáng. Theo hắn, Trưởng Tôn là kiểu người không gì không làm được.
Nếu thay vào từ ngữ kiếp trước, hắn chính là fan cuồng của Trưởng Tôn.
......
Trong cung Vị Ương, bên ngoài chính điện, Thanh Ninh vừa nhận lấy một tờ giấy do một cung nữ đưa tới. Sau khi mở ra, dung nhan xinh đẹp của nàng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng bước nhanh vào chính điện, nhìn Trưởng Tôn trên ghế chủ tọa rồi nhẹ giọng nói, “Nương nương! Ninh Thần trở về Hoàng thành.”
Trên ghế chủ tọa, Trưởng Tôn khẽ nhíu mày lại khi nghe thế. Nàng hỏi, “Lúc này mà hắn trở về làm gì? Chán sống rồi sao?”
Trong đồng tử của Thanh Ninh hiện ra một vết lo lắng. Nàng đáp, “Nương nương, bệ hạ bên kia...”
“Câm miệng!” Trưởng Tôn gằn giọng, không cho Thanh Ninh nói tiếp.
“Phái người tiếp tục nhìn chằm chằm, có động tĩnh phải lập tức hồi báo ngay.”
“Tuân lệnh.”
Thanh Ninh ứng tiếng, sau đó bước nhanh ra khỏi chính điện, đi sắp xếp chu toàn.
...
Trong điện Thiên Dụ của Đại Hạ, Hạ hoàng đang ngồi trên long ỷ, chuyên tâm phê duyệt tấu chương. Mỗi một chữ mỗi một câu, y đều không bỏ qua, xem xét tỉ mỉ mọi thứ.
Sau một khắc, trong đại điện, một thân ảnh im ắng xuất hiện. Kẻ đến cung kính quỳ gối trước điện hạ, nói “Bẩm bệ hạ, Ninh Thần trở về Hoàng thành.”
Hạ hoàng ngẩng đầu, thản nhiên nói, “Phái người nhìn chằm chằm hắn ta. Không cho phép hắn ra khỏi thành nửa bước. Nếu phản kháng, giết tại chỗ.”
“Tuân chỉ.”
Ám vệ lĩnh mệnh, để rồi đột ngột biến mất bặt tăm.
...
Tại Tây cung, vị nữ tử xinh đẹp nhất thế gian kia đang ngồi sau rèm cửa. Phía trước, có một cung nữ đang cung kính quỳ trên mặt đất; gương mặt của nàng vẫn còn mang theo một nét sợ hãi kín đáo.
“Ngươi khẳng định tên Ninh Thần vừa trở lại Hoàng thành ngày hôm nay cũng chính là người đã lấy đi phong thư kia à?” Âm thanh chất vấn vọng ra từ phía sau rèm cửa.
“Hôm đó, tại địa phương mà đám sơn tặc bị giết có xuất hiện vết xe lăn cùng dấu vó ngựa. Mười ngày trước, nơi Tiếu thị vệ tử trận cũng xuất hiện dấu bánh xe lăn lộn xộn. Nếu không phải trùng hợp, kẻ này hầu như chính là Ninh Thần.” Cung nữ trả lời.
Sau rèm lụa, gương mặt kiều diễm của Vạn Nghê Thường hiện ra một nụ cười lạnh nhàn nhạt. Nàng khẽ nói: “Thế gian nào có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy? Nếu tính đại khái thời gian, có lẽ Liêu tổng quản cũng đã chết rồi.”
Cung nữ cúi đầu, không dám trả lời.
Quả thật, nàng cũng từng đi tìm theo phương hướng mà Liêu tổng quản rời đi. Đáng tiếc, mấy ngày trước có gió tuyết cực lớn, mọi tung tích đã sớm bị tan biến mất rồi...
...
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy một khắc đồng hồ này, trong hoàng cung Đại Hạ, 3 cung quyền thế nhất đều có phản ứng với tin Ninh Thần trở về. Từng mệnh lệnh khác biệt nhau, và mục đích lại càng bất đồng.
Ninh Thần cũng đoán được hành tung của mình đã bị bại lộ, thế nên cũng không cần phải cố ý che giấu nữa. Sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn lập tức quang minh chính đại ra ngoài.
Trời vẫn chưa sập tối, hắn muốn đi một chuyến đến hiệu thuốc Độ An.
Vẫn mãi áp chế vết thương trên người, đây cũng không phải một dự định lâu dài. Chưởng quầy ở đó là một vị thần y, là một nhân vật lợi hại với khả năng chỉ dùng vài châm là đã có thể cứu tỉnh Mộ Thành Tuyết vừa bị trọng thương. Do đó, ông ta hẳn là sẽ có biện pháp giúp hắn.
Tuy nhiên, khi đến hiệu thuốc Độ An, Ninh Thần lại gặp phải một nhân vật mà hắn chưa bao giờ lường trước được.
Nguyệt Linh, cô gái bệnh tật từng tặng hắn thanh Mặc kiếm kia.
Nguyệt Linh trước mắt vẫn mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, tôn quý nhưng không hoa lệ. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng hơi tím tái, lại mang theo một nụ cười nhợt nhạt, trông diễm lệ đến mức dị thường.
Khi Ninh Thần trông thấy Nguyệt Linh, Nguyệt Linh cũng thấy Ninh Thần. Hai người gặp nhau, nhẹ nhàng nhìn nhau cười, không hề ngại ngùng, cũng chẳng tỏ vẻ quá mức quen thuộc.
“Đến khám bệnh à?” Nguyệt Linh mở lời; thanh âm của nàng rất mềm mại, rất dễ nghe.
“Xem vài vết thương cũ.” Ninh Thần trả lời.
“Thật trùng hợp.” Nguyệt Linh khẽ thở dài, rồi lại cực kỳ tự nhiên đi tới phía sau lưng của Ninh Thần, nhẹ nhàng đẩy xe lăn cho hắn.
“Quả thật rất trùng hợp.” Ninh Thần gật đầu. Hắn cũng thật không ngờ hai người lại có thể gặp lại nhau với một thời gian ngắn đến vậy.
Trong hiệu thuốc, lão chưởng quầy nhìn hai người đi tới, vốn cũng chẳng thèm chú ý gì. Nhưng sau một khoảnh khắc, lão ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ninh Thần trên xe lăn, tỏ vẻ hoảng sợ ra mặt.
“Ninh huynh đệ, chân của ngươi bị sao vậy?”