Finn Wilson trong cơn mơ màng chưa thể suy nghĩ được chuyện gì, mãi một lúc lâu sau y mới kinh hãi với trong câu hỏi vừa rồi của Felix Evans, trong đó có bao nhiêu chấn động, y trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn anh, nhưng do đang nằm trong vòng tay của anh nên bị giới hạn tầm nhìn, chỉ có thể nhìn được chiếc cằm đã lún phún râu không biết mọc ra từ khi nào của anh.
Y đã ngủ trong bao lâu thế này, đã xảy ra chuyện gì sao?
- Em không muốn làm vương hậu đến vậy sao, ở bên ta em kinh tởm đến vậy ư, kinh tởm đến mức không muốn ta biết sự xuất hiện của con à?
Finn Wilson mím môi, không biết Felix Evans đã biết được bao nhiêu chuyện rồi, nhưng nếu anh đã nói ra những lời chắc như đinh đóng cột này, hẳn là đã đoán ra rồi.
-
Điều y kinh ngạc chính là Felix cũng có kí ức của đời trước giống y sao?
Nếu vậy, thực sự quá đáng sợ rồi.
Finn Wilson cố gắng vùng vẫy thoát khỏi lồng giam' nhưng không thành, vì cơ thể đã bị Felix Evans ôm chặt cứng trong lòng, mặc cho y nói thế nào người đàn ông vẫn không thả ra, một mực muốn biết đáp án, y không thể làm gì khác ngoài việc trả lời hết tất cả câu hỏi mà anh muốn biết.
Những lời nói chôn sâu trong lòng lúc này bị y mang ra ánh sáng, nói hết cho
người nghe, giọng nói run rẩy xen lẫn tức giận và bất lực.
Ngài nghĩ làm vương hậu một đế quốc vinh hạnh lắm sao?
- Để đạt được chức vị này, em đã trả giá những thứ gì ngài có biết không?
- Nhìn người mình yêu cùng người khác hạnh phúc bên nhau, đau lắm chứ!
- Chứng kiến đứa con trong bụng vì sự ngu dốt của mình mà chết yểu, khổ lắm chú!
- Còn em thì không thể làm gì khác ngoài đứng đó bất lực nhìn.
- Ngài là đế vương mà vạn dân ngưỡng mộ yêu quý, nhưng em...em chỉ từng là một vương hậu vô năng được dân chúng biết đến với mưu mô sử dụng thủ đoạn bỉ ổi lên giường ngài.
- Ngài có vạn thứ ngài muốn, còn em thì chẳng có gì cả, tư cách và cấp bậc cũng không đáng đứng cùng ngài.
Finn Wilson nói lên hết cả nỗi lòng của mình để anh nghe, mong người hiểu mà buông tha cho y, cho tương lai của cả hai.
Y chỉ muốn tốt cho ngài mà thôi.
- Nếu ngài đã nhận ra chuyện em còn giữ kí ức đời trước, thì em xin ngài, lần này sống lại em chỉ có một thỉnh cầu duy nhất, cầu xin ngài buông tha cho
em.
- Em chỉ một lòng muốn dưỡng thai cầu mong đứa bé an toàn ra đời.
- Cả hai chúng ta đời này nên đường ai nấy đi, em đi trên cầu độc mộc của em, ngài đi trên con đường bảo vệ đế quốc của ngài, như vậy cả hai sẽ có thể vui vẻ sống tiếp, không ảnh hưởng đến cuộc sống của ai.
Như nghĩ đến chuyện gì y lại bổ sung thêm.
- Nếu ngài không chấp nhận để em nuôi con một mình, em xin hứa sau khi sinh con ra và cho đứa nhỏ lớn lên khỏe mạnh sẽ đưa đến gặp ngài nhận cha, nhưng để bắt em xa con thì em không thể.
Chuyện Felix Evans sống lại, có thể giải thích được những hành động mà anh đã làm với y, những hành động kì lạ xuất phát từ sự áy náy hay một loại cảm xúc khác mà y không hiểu, nhưng chắc chắn không phải liên quan đến tình yêu.
Mà y thì không cần loại tình cảm này.
- Em không thể nhận một tình yêu xuất phát từ sự thương hại, nếu vậy chẳng thà rằng đừng yêu, chỉ làm khổ bản thân và nhất là người còn lại, tình yêu xuất phát từ sự thương hại sẽ chẳng thể lâu dài được.
- Nếu một ngày ngài không còn thương hại và thấy em đáng thương nữa, liệu ngài còn cảm thấy tình cảm ngài dành cho em những ngày qua có đáng không, hay cảm thấy đã thương hại đủ rồi thì để em rời đi.
Finn Wilson hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói lại.
- Bệ hạ, ngài hiểu ý em chứ...
Nếu ngài hiểu thì hãy thả em ra và...
Đừng khóc nữa, được không.
Felix Evans im lặng không lên tiếng, anh đã tự dối rằng chỉ cần một mình anh mang kí ức đau khổ của đời trước rồi bước tiếp, lấy nó làm gương để nhắc nhớ bản thân phải yêu thương y nhiều hơn.
Anh không dám nghĩ nếu ngay cả Finn cũng có kí ức đó thì em ấy sẽ sống ra sao, tồn tại thế nào.
Có phải sẽ gặm nhấm cơn ác mộng đó ngày qua ngày tháng qua tháng để tồn tại không.
Vì sao đời trước anh không thể nhận ra em ấy đang mang thai, đã trải qua những chuyện gì và phải gắng bước tiếp như thế nào?
Ta không mong sự tha thứ từ em, ta chỉ hy vọng em ở bên cạnh ta đừng rời đi nữa, vì ta thực sự sợ rồi.
Từ hiện thực đến mộng tưởng đều luôn có thể thấy em nằm trong vũng máu mỉm cười ra đi mà không oán trách ta.
Ta biết bản thân ích kỉ, biết tình yêu của ta sẽ khiến em đau khổ nhưng ta không buông được, ta thực sự không buông được, mặc cho bàn tay có tổn thương đau đớn đến mức nào ta vẫn phải nắm thật chặt.
Nếu ta buông tay thì ta không sống nổi mất, đời trước ta thực sự thở không được vào ngày em mất, những ngày tháng sau đó ta đã nổ lực để gồng gánh đế quốc nhưng linh hồn đã đi theo em mất rồi, ngày đêm đều vọng tưởng sẽ được nghe giọng của em, được nhìn thấy bóng lưng nhỏ ấy ở khu vườn phía Đông.
Nỗi nhớ ấy không biết đi đâu để tìm, đi nơi nào để giải tỏa.
Cuối cùng nó được ta gom góp lại thành chấp niệm, để tìm được em.
Felix Evans khàn giọng nói, trong lời nói đã nghẹn đến mức nghe không thành câu.
- Tình yêu của ta với em chưa từng có sự thương hại, chỉ có chấp niệm từ đời trước đến đời này, là bản thân ta không cho phép được buông tay.
- Em vì sao lại nghĩ ta hạnh phúc khi không có em?
- Người còn bước tiếp chưa hẳn là người hạnh phúc, chỉ là họ buộc phải bước tiếp vì hy vọng của người ra đi, nó chẳng khác gì xiềng xích trói buộc người còn sống bắt họ tồn tại trên đời này.
- Thật chẳng có loại xiềng xích nào tàn nhẫn hơn loại xiềng xích được sinh ra từ cảm xúc.
- Finn à, em còn nhớ trước khi bản thân nhắm mắt đã hy vọng điều gì ở ta không, hy vọng đó đã trói ta ở lại thế gian này đến khi nhắm mắt, cũng là lời nguyền rủa dịu dàng cuối cùng em dành cho ta.
- Ta có lỗi với em và con, ta chưa từng cầu mong em sẽ tha thứ, chỉ mong em cho ta cơ hội chữa sai, đền bù những gì em đã trải qua, ta nguyện dành cả phần đời còn lại chỉ để bảo vệ yêu thương em và con.
- Nên, Finn à, em cho ta ích kỉ được không?