Pheromone của ta khiến em khó chịu sao? - Felix Evans không nhận ra hai ngày này anh đã không tự chủ được pheromone của mình, khi ngẩng đầu nhìn không khí trong phòng mới biết bản thân đã vô ý như thể nào. - Xin lối em, ta căng thẳng quáCon? - Finn Wilson chạm vào cái bụng lớn của mình, cau mày hỏi.Không sao, đều ổn cả, nhưng sao em lại ngủ lầu như vậy, có biết nếu còn ngủ thêm một ngày nữa sẽ xảy ra chuyện gì không? - Felix Evans vươn tay xoa nhẹ bụng của y, ánh mắt không giấu được sự dịu dàng và mệt mỏi của mình.Đã, đã xảy ra...chuyện gì...với...ngài, ngài rồi? - Giọng nói của Finn Wilson không nén nổi kinh ngạc và lo lắng.Lúc này đôi mắt của Finn Wilson mới có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh hơn, cũng vì thế càng nhìn rõ được sắc mặt tái nhợt của Felix Evans, râu đã lún phún mọc dưới cằm, đôi mắt thâm quầng vì thức khuya, người đàn ông trước đó còn trách môi y khô, nhưng lại không xem môi của mình đã muốn nứt ra đến nơi rồi.
Em không ngoan hại ta thành ra thể này, phải phạt như thể nào đây? - Felix Evans không quan tâm lắm bề ngoài của mình, vì hiện giờ anh còn có tâm trạng chọc ghẹo y chứng tỏ đã không sao nữa rồi.Em, em xin lỗi. - Finn Wilson đỏ mắt nhìn anh, y biết kiểu nào người lo lắng nhất vẫn là Felix Evans, nhìn anh thế này y thực sự đau không thể tả, mặc dù rất hạnh phúc vì được anh chăm nhưng nhìn người thế này khiến y rất đau.Không sao. - Felix Evans hôn nhẹ vào mu bàn tay của y, khàn giọng hỏi. - Còn đau không?Hết rồi ạ. - Finn Wilson cảm nhận bên trong cơ thể một lần nữa, sau đó mới chắc chắn nói với anh.Có người nhà muốn gặp em đấy, còn mệt thì không cần tiếp họ.Không sao ạ, cứ cho họ vào đi.Vì thế cửa phòng bệnh y quán được mở ra, ông bà Wilson và Nathan Wilson nhanh chóng đi vào, hết người này hỏi đến người kia lo lắng, tình trạng của bọn họ không khá hơn là bao, anh trai Nathan Wilson đã đứng canh ở ngoài cửa cả đêm, chỉ sợ bỏ lỡ tiếng gọi bác sĩ của Felix Evans, lo bản thân chậm một chút sẽ khiến em trai và cháu của mình nguy hiểm.
Sau việc này, chuyện canh gác Finn Wilson càng được nâng cao hơn nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Chuyện đòi lại quyền lợi cho omega gì đó đều bị Felix Evans ném ra sau đầu, Finn Wilson được đưa về lại cung điện dưỡng thai, hiện tại mọi người trong cung xem y chẳng khác gì một bảo vật mỏng manh dễ vỡ, mọi thứ làm với y đều vô cùng cần thận.
Căn phòng của y và Felix Evans được trải rất nhiều tấm thảm lông dày, dù có lỡ té xuống cũng chỉ như ngã vào đống bông gòn. Sự tự do của y cũng vì thế mà bị gói gọn trong căn phòng, không được phép ra khỏi cửa cho đến khi sinh em bé, cũng như sức khỏe ổn định mới được phép ra ngoài.
Felix Evans dù nhiều việc đến đâu cũng sẽ giảm thời gian phòng nghị sự lại còn nửa ngày, nửa ngày còn lại đều ở trong phòng chơi với Finn Wilson, anh lo y bị nhốt trong phòng lâu sinh ra ngộp. Người nào đó bị nhốt đương nhiên rất hợp tác với sự lo lắng thái quá của anh, ngoan ngoãn làm bé ngoan ăn rồi lại ngủ, lâu lâu sẽ có những hoạt động trong phòng cho y giải tỏa.
Felix, ngài lại ăn gian rồi! - Trước mặt Finn Wilson là một bàn cờ, y chỉ vừa mới lơ là một chút thôi mà cờ của y đã bị anh ăn mất hai quân, cau mày trách.Bé đã hiểu luật chơi chưa đấy, ta ăn gian khi nào? - Felix Evans bật cười, mặc cho tay của Finn Wilson cản lại không cho anh ăn quân của y, nhưng người đàn ông vẫn tàn nhẫn lấy mất hai quân của y. - Ta thắng rồi nhé.Ngài không nhường em! - Finn Wilson mím môi sắp lại bàn cờ, quyết tâm lần này y phải phục thù.Muốn nhường thì phải trả công. - Felix Evans sắp lại quân cờ của mình, đưa đôi mắt yêu chiều nhìn Finn ở trước mặt. - Em trả gì để ta nhường đây?Một cái ôm?Quá thấp.Hai cái ôm?Em đùa ta à.Một nụ hôn?Nhiều hơn.Tối nay ngài về phòng mình mà ngủ. - Finn Wilson nâng đôi mắt khó chịu nhìn Felix Evans, lạnh nhạt 'trả công' cho anh.Một nụ hôn, thành giao! - Felix Evans nhanh miệng chặn lại. (4Finn Wilson bị anh chọc cười, y vươn tay đi nước đầu tiên. Felix Evans cũng đi nước đầu tiên trên bàn cờ, một bàn cờ của anh vì nhường quân quan trọng cho y lấy nên rất nhanh đã sắp đến hồi kết. Trong căn phòng sạch sẽ với ánh nắng dịu nhẹ của mùa xuân chiếu sáng cả không gian, tia nắng tinh nghịch nghỉ ngơi trên bờ vai của cả hai người, vô tình tô điểm cho bức tranh một màu sắc ấm áp và hòa hợp, tiếng quân cờ va chạm với bàn cơ vang lên lanh lảnh trong phòng.
- Chuyện ban hành luật... - Finn Wilson tìm một vài chủ đề để nói khi đánh cờ.
Sau khi chọn rất nhiều chủ đề cần nói, Finn Wilson quyết định chọn đề tài mà bản thân đang quan tâm nhất để hỏi anh. Dù sao sau biến cố bị đẩy ngã kia y cũng không được nhúng tay vào nữa, mặc dù vẫn còn một chút muốn được góp ít sức nhưng khả năng của y có hạn, và con của y quan trọng hơn.
Ta đã giải quyết giúp em rồi, những chuyện còn lại hãy để thời gian trả lời. - Felix Evans đánh một nước cờ tiếp theo, sau đó nâng tầm mắt nhìn Finn dưới cái nắng nhẹ, vô thức dịu giọng nói. - Rất đẹp.Ngài nói gì ạ? - Finn Wilson nghe anh nói bản thân đã giải quyết thay y thì không nói gì nữa, y tin tưởng vào khả năng hành động của anh, vì đang nghĩ đến vấn đề luật lệ nên y bỏ lỡ câu sau của anh, hoặc do câu sau nói quá nhỏ nên y không nghe thấy.Không có gì, chú ý bàn cờ của em đi, không lại bảo ta ăn gian. - Felix Evans mỉm cười chỉ vào bàn cờ.Hừ, mới không thèm!Felix Evans mỉm cười, cứ thế cả hai chơi cờ đến quên cả thời gian. Finn Wilson cũng bỏ qua luôn câu chuyện vừa nói trước đó, nhưng y có tin tưởng anh tới đầu cũng sẽ không ngờ cách giải quyết của anh lại trái ngược với y như
vậy.