"SắcSắc, thái hậu nương nương bảo con vào cung nói chuyện gì à?" Dạ NguyệtSắc ở trong cung, gặp được Dạ Thiên tới đón mình, từ lúc lên xe ngựa liềnbắt đầu hỏi câu này, dọc đường đi về đến tận nhà này vẫn còn hỏi câunày.
DạNguyệt Sắc mới vừa vào phòng, trở tay đóng cửa lại, Dạ Thiên bị cản ở ngoàicửa, mặt lo lắng hỏi: "Sắc Sắc, bảo bối , đừng nóng giận mà! Mở cửanhanh cùng cha nói một chút chuyện gì xảy ra đi!"
"Conmuốn gả cho Nguyệt Lưu Ảnh, gả cho Nguyệt Lưu Ảnh!" Dạ Nguyệt Sắc thở phìphò nằm bò xuống giường, nàng còn rất tức giận, cực kỳ khó chịu!
DạThiên vừa nghe, gả cho Nguyệt Lưu Ảnh! Nhất thời râu mép nhếch lên , không nghĩtới thật sự dám đánh chủ ý của Sắc Sắc nhà hắn, lão thái bà này!
"SắcSắc, con đừng kích động, con tốt nhất nghỉ ngơi một chút!" Dạ Thiên đứngở cửa, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, không được, hắn phải đi tìm A Tuyết thương lượngmột chút, "Đỗ Quyên chăm sóc tiểu thư thật tốt!"
DạThiên vẫn đứng đó phân phó cho Đỗ Quyên, lo lắng nhìn cửa phòng bị DạNguyệt Sắc khóa chặt một cái, bước nhanh rời khỏi gian phòng của Dạ NguyệtSắc .
Sắctrời dần tối, Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường buồn bực,bất kể cửa bưng các loại thức ăn ngon của bốn vị mẫu thân đến vừa cầm cây quạtkhông ngừng quạt mùi thơm vào trong phòng nàng như thế nào, vừa dỗ dành nhưthế nào để nàng chịu ăn, Dạ Nguyệt Sắc đều không nhúc nhích. Cứ nằm lỳ ở trêngiường như cũ không nghĩ muốn động đậy.
Đêmtối dần, ngoài phòng tiếng người thở dài nóng nảy bất đắc dĩ đi, trước cửađể một hàng lò, phía trên đều bốc hơi nóng toàn những thức ăn DạNguyệt Sắc thích ăn.
ĐỗQuyên buồn bã đứng ở ngoài cửa, câu được câu không phephẩy cây quạt, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nhịn khôngđược, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Haithân ảnh một đen một trắng xuất hiện ở cửa phòng, Nam Uyên chu mỏ, hắn quảthực là chiến sĩ thi đua, còn đợi buổi tối cùng với chủ nhân làm cái trò trèotường kia.... Chấp nhận tiến lên điểm huyệt ngủ của Đỗ Quyên, lặnglẽ ẩn vào cửa viện canh chừng!
NguyệtVô Thương lại ngừa quen đường cũ leo cửa sổ vào nhà, đi tới vị trí quenthuộc trong trí nhớ, bên trong nhà đốt đèn, Nguyệt Vô Thương thấy rõ ràng côgái nằm lỳ ở trên giường, cảm nhận được Dạ Nguyệt Sắc bất bình nhẹ nhàng thở,Nguyệt Vô Thương khóe miệng nâng lên một nụ cười cưng chiều, từ từ đến gầnbên giường, để nặng bước chân, một tiếng một tiếng đập vào trên sànnhà, không nặng không nhẹ, vừa vặn có thể để cho người nào đó nằm lỳ ở trêngiường nghe rõ.
"Đãnói không ăn cơm!" Dạ Nguyệt Sắc giọng buồn buồn truyền đến, Nguyệt VôThương khẽ nhíu nhíu mày, không ăn cơm? Thật không ngoan!
NguyệtVô Thương khẽ thở dài một cái, bước chân không ngừng đi tới bên giường, nhẹnhàng nằm ở bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được phía bêncạnh lõm xuống, chôn ở trong chăn cũng có thể cảm nhận được một mùi vịquen thuộc, trong lòng kỳ quái, hắn chạy thế nào đến phòng nàng rồi!
DạNguyệt Sắc đột nhiên dùng hai tay chống đầu dậy nhìn về bên cạnh, mắt liền bịmột đầm sâu nhu tình hút vào trong đó, người nọ đôi mắt hoa đào mỉm cười, đôimôi duyên dáng nâng lên độ cong đẹp mắt, ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắtkia giống như cũng lây dính nụ cười, càng phát đỏ tươi ướt át.
Cứnhư vậy nhu tình như nước nhìn nàng, trái tim Dạ Nguyệt Sắc thìnhthịch rạo rực, đột nhiên sau đó nghĩ đến chuyện hôm nay. Hắn lại vẫn dámtiến dần từng bước, nửa đêm đến trên giường nàng, thật là thật là quá đáng!
"Đăngđồ tử!" Dạ Nguyệt Sắc nắm lên chăn mỏng trên giường, ném tới trên ngườicủa Nguyệt Vô Thương, nàng vốn muốn mắng hắn là lưu manh , nhưng nhìn trên mặtngười kia phóng ra Phương Hoa (hương thơm) ,không tự chủ hai chữ đổi thành ba chữ.
NguyệtVô Thương lơ đễnh lấy xuống chăn mền trên người, lật người đem Dạ NguyệtSắc đặt ở phía dưới, đôi mắt đen thẳm ý cười lật chuyển, thế nhưng trên mặt cònlàm ra bộ dáng không nghiêm túc. Gương mặt yêu nghiệt vô song chợt đến gần DạNguyệt Sắc, hạ thấp giọng, giọng điệu tiêu hồn thực cốt từ cánh hoa anh đàotrên phần môi tràn ra: "Đúng, ta chính là đăng đồ tử, hôm nay muốn cướpsắc!"
DạNguyệt Sắc nhìn mặt người nọ hoa đào diêm dúa lẳng lơ, giống như hôm nay ởtrong cung chưa từng xảy ra chuyện gì. Lúc đó ở trong cung cùng Thanh Nghêmỹ nhân tình chàng ý thiếp vừa nói vừa cười, đối với nàng làm như xa cach khôngnhìn thấy, lúc này như không có việc gì giả ngây giả dại, càng nghĩ càng cảmthấy trong lòng ủy khuất.
Hàmrăng ngăn chận môi dưới, đôi mắt đẹp nháy mắt, nước mắt lớn chừng hạt đậu liềntừ trong hốc mắt chảy ra, vẻ mặt tủi thân nhìn Nguyệt Vô Thương.
NguyệtVô Thương trong lúc nhất thời có chút thất kinh, từ khi tiếp xúc Dạ Nguyệt Sắctới nay, trừ Nguyệt Lưu Ảnh hù dọa nàng, hôm đó trong xe ngựa bị kinh sợ cùngvới khi nghe nói hắn hôn mê bất tỉnh là rơi nước mắt, cho tới bây giờ đều làmột bộ dạng người không có tim không có phổi, lúc này tủi thân nhìn hắn rơilệ. Nguyệt Vô Thương trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Ngóntay thon dài hơi luống cuống phất nhẹ nước mắt trên mặtnàng , làm gì càng lau càng nhiều, chỉ thấy nhiệt đốt người giốngnhư nhiệt độ hôm đó lúc hôn mê cảm giác được, Nguyệt Vô Thương trong lòng hơiđau. Cúi đầu, dấu môi mềm mại in lên hai tròng mắt lệ chảy không ngừng kia,đôi môi mềm nhuyễn không ngừng ở dao động trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, tới lúcxác định trên mặt không còn một giọt nước mắt.
NguyệtVô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc sửng sốt quên khóc thút thít, đôi môi khẽ nhếch,dán môi mình lên trên môi Dạ Nguyệt Sắc , dịu dàng công thành đoạt đất.
Haingười sau khi tách ra, Nguyệt Vô Thương hơi thở thở nhẹ nằm ngang bênngười Dạ Nguyệt Sắc, đem người lúc này đã mềm nhũn ôm vào lòng!
Saukhi ổn định hơi thở Dạ Nguyệt Sắc nhất thời áo não vạn phần, lại bị sắc đẹp mêhoặc, tên yêu nghiệt này! Nàng tức giận quay đầu, cách một lớp y phục cắn lấylồng ngực của Nguyệt Vô Thương.
"Ừ~" một giọng điệu yêu nghiệt cướp hồn mềm mại đến tận xương từ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc truyền đến, thế nào nghe cảm thấy quái dị như vậy,giống như. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc hôm nay xấu hổ vạn phần, lần nữa tiến tớicắn một cái.
"Ừm~Sắc Sắc tối nay thật là nhiệt tình. . . . . ." Nguyệt Vô Thương khóe miệngcười giống như mật tan không được, Sắc Sắc của hắn dáng vẻghen tuông thật là đáng yêu.
DạNguyệt Sắc hít mũi một cái, giọng buồn buồn từ ngực Nguyệt Vô Thương truyềntới, "Huynh hôm nay cùng Thanh Nghê mỹ nhân cười đùa thật vui vẻ!"
Trầntrụi lên án, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ cười một tiếng, dở khóc dở cười,hắn nào có cười đùa vui vẻ? Nhưng mà ngoài miệng lại là giọng nói mềm nhũn,"Ta không cười đùa vui vẻ!"
"Rõràng là có!" Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên mặt khẳng định nhìn Nguyệt VôThương, "Ta nhìn thấy!"
"Đượcrồi, ta không đúng, không nên vừa nhìn về Sắc Sắc mà còn cùng cô gái kháccười đùa vui vẻ!" Nguyệt Vô Thương nhìn dáng vẻ đáng yêu của Dạ NguyệtSắc, bắt đầu miễn cưỡng nhận sai.
"Huynhcòn làm bộ không nhìn thấy ta!" Dạ Nguyệt Sắc dùng ngón tay chọc chọclồng ngực Nguyệt Vô Thương, cảm giác cũng không tệ. Nhân cơ hội đâm nhiềuthêm mấy cái để báo thù!
"Ừ,là ta không đúng!" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng để ngón tay Dạ Nguyệt Sắctrả thù giày xéo lồng ngực hắn.
"Huynhcòn thích Thanh Nghê mỹ nhân ôn uyển giai nhân như vậy có phảikhông!" Dạ Nguyệt Sắc trong tay vừa dùng lực, Nguyệt Vô Thương khẽ nhíunhíu mày, đâm chọt chỗ nào vậy!
Đưatay bắt được ở bàn tay quấy rối trước ngực, Nguyệt Vô Thương khẽ dùng sứckéo Dạ Nguyệt Sắc nhìn thẳng vào mắt mình , trong mắt ánh sáng lung linh,quang ảnh di động dịu dàng thâm tình hóa thành nước đủ để nhấn người chếtđuối, trang bị một giọng nói nghe thật cảm động , vẻ mặt vô cùng dịudàng lại nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt nói: "Ngay cả thế gian ngàn vạnnữ tử, hoặc ôn uyển động lòng người, hoặc Hoàn phì Yến gầy (*), hoặcquyến rũ đẹp đẽ, hoặc thanh thuần động lòng người, ta độc yêu thế gian duy nhấtNguyệt Sắc!"
[(*)Chắc nhiều bạn biết ^^ Hoàn : Dương Ngọc Hoàn (Dương quý phi) ; Yến: Hoàng hậuTriệu Phi Yến]
DạNguyệt Sắc có chút ngơ ngẩn, Nguyệt Nguyệt đây là đang cùng nàng tỏ tình sao,nàng nên cố tình làm ra vẻ thẹn thùng mà nói một tiếng "Ghét" , haylà thâm tình liếc mắt đưa tình mà nói một tiếng"Ta cũng vậy" ! DạNguyệt Sắc rối rắm nhíu mày, rụt xuống dưới một cái, quyết định giả bộ đà điểu!(^o^)/
NguyệtVô Thương mắt híp một cái, sau đó cười. Hôm nay cũng ăn nhiều dấm như vậy rồi,chút ít tâm tư của cô ấy tự nhiên không gạt được hắn, nhưng mà hắn có đủ thờigian cũng có đủ tự tin đợi nàng nói ra câu nói kia!
Cóđiều, Nguyệt Vô Thương phượng mâu híp lại, giật giật cầm lấy cánh tay kia củaDạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc liền ổn ổn đương đương úp sấp trênngười của Nguyệt Vô Thương, đột nhiên có chút khó hiểu nhìn ngườiphía dưới âm tình bất định, mới vừa không phải vẫn là khí trời trong xanh sao,lúc này thế nào lại là bộ dạng muốn mưa xuống?
Trongbụng đột nhiên hiểu ý tứ của người nào đó tiên lễ hậu binh (*), rấtkhông có cốt khí hướng về phía Nguyệt Vô Thương cười cười nịnh hót , vốnnên chiếm thế thượng phong khởi binh vấn tội người nào đó, lúc này một chút khíthế cũng không còn mà giơ cờ hàng đầu hàng!
(*)Tiên lễ hậu binh: lễ trước binh sau, trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đómới dùng đến áp lực.
"SắcSắc hôm nay rất không ngoan!" Hơi thở Nguyệt Vô Thương như có như khôngphun nhẹ lên mặt Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc nhìn người kia khóe miệng tươicười, có loại xúc động muốn chạy trốn .
"AẢnh, gọi rất thân thiết!" Nguyệt Vô Thương híp lại hai tròng mắt, cúi đầuche ở cổ Dạ Nguyệt Sắc, môi như có như không lướt qua vành tai Dạ NguyệtSắc, sau đó không nặng không nhẹ cắn lên.
DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, giọng nói có phần run rẩy, rõ rànglượng không khí thở chưa đủ, "Cái đó, còn không phải là huynh chọc giận tađấy!"
"Tứcgiận mà có thể thân mật kéo tay của hắn, gọi thân thiết nhưvậy?" Nguyệt Vô Thương cố ý hành hạ vươn đầu lưỡi đang khi nói chuyện lướtqua vành tai Dạ Nguyệt Sắc , khiến cơ thể nàng rõ ràng run lên.
"Tathật ra lúc đó đang bấm hắn!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nói, trời mới biếtnàng vô tội cỡ nào, rõ ràng là hắn không đúng, tại sao cuối cùng thỏa hiệp nhậnlầm chính là nàng, ô ô. Vốn là muốn hỏi vấn đề, rốt cuộc một cũng khônghỏi được! Tỷ như hắn và Thanh Nghê mỹ nhân quan hệ thế nào? Thái hậu có phảimuốn hắn cưới Thanh Nghê mỹ nhân hay không?
"Muốngả cho hắn?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng hỏi, hơi thở theo vành tai mộtđường đi xuống, mang theo đôi môi ấm áp thấm ướt dừng tại nơi động mạch trên cổDạ Nguyệt Sắc, khiến Dạ Nguyệt Sắc huyết mạch nhảy lên càng thêm kịch liệt.
Nàocòn có thời gian suy tư, thoại bản có thể từ trong miệng tràn ra, "Gảcho thái giám cũng không gả cho nhân yêu".
"Haha. . . . . ." Lời Dạ Nguyệt Sắc nói hoàn toàn khiến Nguyệt Vô Thương vuivẻ , tiếng cười nhẹ nhàng chậm chạp tràn ra, theo cách thật dễnghe! Ngay sau đó, hắn cau mày, lời này nghe có cỡ nào không lọt tai!
"Ụcục. . . . . ." Một thanh âm hết sức không hài hòa vang lên trong không khían tĩnh, Dạ Nguyệt Sắc tội nghiệp mà nói một câu, "NguyệtNguyệt, ta đói bụng!"
NguyệtVô Thương thở dài, ôm Dạ Nguyệt Sắc lật người ngồi dậy, việc nàng lỡ lời này vềsau sẽ uốn nắn. Hắn cưng chiều ôm ngang Dạ Nguyệt Sắc, đi tới giữa nhà thảxuống ghế bên cạnh bàn, dịu dàng nói: "Về sau tức giận cũng không thểkhông ăn cơm!"
Nóixong xoay người mở cửa đi ra bên ngoài, đem thức ăn còn ấm ở trong lò, lấy mấythứ cầm vào nhà. Bày biện từng món từng món, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt VôThương trong ánh trăng mờ, đường cong bên sườn mặt thật dịu dàng, lông mi dàiđược nhẹ nhàng phác họa trên khuôn mặt tuyệt mỹ vô song, thật muốn ngắmbiết bao!
DạNguyệt Sắc ngơ ngác nhận lấy chiếc đũa Nguyệt Vô Thương đưa tới, đến khi NguyệtVô Thương vươn ngón tay thon dài xoa xoa trên khóe miệng của nàng, Dạ NguyệtSắc mới phục hồi tinh thần lại, mình ngây ngốc đưa tay lau khóe miệng một cái,động tác này hoàn toàn vui vẻ. Nguyệt Vô Thương nhẹ giọng bật cười.
DạNguyệt Sắc biết mình bị chọc ghẹo, tức giận cầm chiếc đũa không ngừng chọc chọcthức ăn Nguyệt Vô Thương gắp trong chén .
Vốnlà bầu không khí ấm áp hài hòa lại bởi vì động tĩnh khác thường ngoài phòng pháđi, cửa chính của sân tựa hồ bị người nào nặng nề đá một cước, phát ra tiếngvang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" . Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày,lạinghe được giọng nói Phong Hồi Tuyết ở ngoài cửa vang lên: "Là ai?"
Lạimột trận vang động, sau đó thanh âm dần dần đi xa, Nguyệt Vô Thương lão tăngngồi thiền ở bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, dịu dàng hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói:"Ăn cơm!"
DạNguyệt Sắc nghi ngờ bới lấy thức ăn trong chén , Nguyệt Vô Thươngnhíu nhíu mày, Dạ tướng gia lão hồ ly kia tựa hồ rất vừa ý Phong Hồi Tuyết!
Ngoàiphòng đột nhiên thoáng qua một bóng người, người vừa đi mà quay lại, PhongHồi Tuyết ở ngoài cửa lo lắng hỏi: "Nguyệt Sắc, có chuyện gì sao?"
DạNguyệt Sắc trong miệng bao lấy một ngụm lớn thức ăn, nuốt cũng không được mànhả ra cũng không xong, đành dùng cả miệng toàn thức ăn hướng về phía Phong HồiTuyết ở bên ngoài phòng nói: "A Tuyết, ta, ta đang dùng cơm!"
PhongHồi Tuyết nhìn bên trong nhà ánh đèn chiếu dưới hai bóng người, khẽ nhíu mày!Nhẹ giọng mà hỏi một câu: "Ta có thể đi vào không?"
DạNguyệt Sắc nuốt xuống thức ăn trong miệng , kéo Nguyệt Vô Thương ởbên trong phòng xem đông một chút xem tây một chút, nơi nào có thể giấu người.Nguyệt Vô Thương như không có chuyện gì xảy ra rót một chén nước cho Dạ NguyệtSắc, trong mắt cùng khóe môi mang theo nụ cười sáng lạng, dùng môingữ nói với Dạ Nguyệt Sắc: "Uống miếng nước!"
DạNguyệt Sắc vô cùng lo lắng kéo Nguyệt Vô Thương đi tới trước giường, chỉchỉ gầm giường, Nguyệt Vô Thương mắt khẽ nheo lại, để cho hắn trốn ở gầm giườngư? !
NguyệtVô Thương đứng nguyên tại chỗ, nheo mắt lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, mặt khinhthường, môi mỏng khẽ nhúc nhích: chúng ta cũng không phải là vụng trộm! Vì saophải núp đi!
DạNguyệt Sắc lo lắng trả lời một câu: Huynh trèo tường tới!
NguyệtVô Thương có chút dở khóc dở cười, có điều bắt hắn chui xuống gầm, hai chữkhông có cửa đâu!
DạNguyệt Sắc quýnh lên, đẩy Nguyệt Vô Thương lên giường, sau đó bò lên giường,kéo chăn qua cả người nằm ở trên người Nguyệt Vô Thương, động tác làm liền mộtmạch, sau đó quay ra nói với Phong Hồi Tuyết phía ngoài phòng :"A Tuyết, ta muốn ngủ!"
NguyệtVô Thương hơi cong môi, lấy tu vi Phong Hồi Tuyết không vào cũng biếttrong nhà có thêm một người, hơn nữa bọn họ ở trong phòng nhất cửnhất động há có thể tránh được ánh mắt của hắn!
Nhưngmà, hắn chính là muốn cho hắn ta biết mình đang nơi này mà thôi! Hơn nữa mấuchốt nhất là, Dạ Nguyệt Sắc còn che chở hắn! Nguyệt Vô Thương cả người buônglỏng nằm ở trên giường, hưởng thụ người khác ôm ấp yêu thương, hươngthơm thanh u từ trên người Dạ Nguyệt Sắc như có như không truyền tới chópmũi hắn, rất dễ chịu!
"Vậyngươi nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì gọi ta!" Phong Hồi Tuyết ôn hòanói, chẳng qua hắn vẫn như cũ không yên lòng cái người cùng nàng đơn độc chungđụng bên trong phòng kia, "Ta ở bên ngoài này, có chuyện nhất định phảikêu ta!"
PhongHồi Tuyết lui đến trong sân , đứng một mình trong đêm, một thân áo xanh đứngchắp tay, dưới ánh trăng sinh ra chút cảm giác cô đơn tịch liêu. Các ngón tayđan nhau từ từ buộc chặt, có lẽ nên tìm thời gian gặp Nguyệt Vô Thương. . . . ..
Bêntrong gian phòng Dạ Nguyệt Sắc thấy Phong Hồi Tuyết lui ra, nhấtthời thở phào nhẹ nhõm cả người mềm nhũn nằm trên người Nguyệt VôThương. Nguyệt Vô Thương không vui, hắn giữ ở ngoài cửa làm gì chứ!
"SắcSắc, nàng như vây đè ép người ta. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc khó được mớivừa thanh tĩnh lại, vừa nghe giọng nói này, nhất thời thần kinh căng thẳng ,vội vàng lật người nằm chết dí bên cạnh Nguyệt Vô Thương, một tay che miệngNguyệt Vô Thương, vừa nhẹ giọng nịnh nọt: "Đừng nói nữa!"
"Ưm~ ưm ~" Dạ Nguyệt Sắc nghe thanh âm càng ngày càng mất hồn, càng ngày cànglàm cho người ta phải suy nghĩ xa xôi của Nguyệt Vô Thương, ý nghĩ muốn đi tìmchết cũng đều đã có. Nào có thể đoán được lúc này tên yêu nghiệt lè lưỡi liếmliếm lòng bàn tay Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc cảm giác được lòng bàn taytruyền tới cảm giác tê dại, nhất thời cảm thấy trên tay không có khí lực, tayche miệng Nguyệt Vô Thương nhất thời buông ra.
"Ừm~"Tên yêu nghiệt phong tình vạn chủng nỉ non một tiếng, sâu kín nói: "SắcSắc không nên gấp gáp, đừng khẩn trương. . . . . ."
DạNguyệt Sắc lật người , ngồi cưỡi ở trên người Nguyệt Vô Thương, cầm đôi tay cheđôi môi không ngừng phun ra mị hoặc kia.
Trongviện Phong Hồi Tuyết siết chặt nắm tay, thấy trong phòng không cóbất cứ tiếng vang gì, quả đấm nắm chặt của hắn cũng dần buông lỏng. Cả ngườicương lên, không nhúc nhích đứng ở trong sân.
Chuyệnđáng thương vô số, hóa thành buồn lo, đêm trăng trong sáng, vì ai đứng giữađêm?
Ngoàiphòng bóng người màu xanh nhạt có chút cô tịch sáp nhập vàotrong bóng đêm thê lương.
Bêntrong phòng, Nguyệt Vô thương bị Dạ Nguyệt Sắc che miệng lại, đôi phượng mâuhíp lại, si tình như thế, nhưng chỉ đáng tiếc chẳng phải có câu nói là trướcgiờ duyên cạn, sao còn biết tình thâm! Khóe môi bị Dạ Nguyệt Sắc che lạitheo thói quen khẽ nhếch, ánh mắt hoa đào nhìn cô gái ngồi cưỡi ở trên eo,trong mắt hoa đào biến ảo thành tia nhìn cưng chiều, thật là một ngôi sao taihọa!
DạNguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương tựa hồ không dám mở miệng , thở phào nhẹnhõm, lần nữa nằm ở bên người Nguyệt Vô Thương. Cảm nhận hương vị từ trên ngườicủa nam nhân bên cạnh khiến nàng quen thuộc như vậy, giống như đã từng quenbiết, tựa hồ rất nhiều buổi đêm, chóp mũi luôn sẽ quanh quẩn một cỗmùi thơm ngát. Dạ Nguyệt Sắc trong mắt có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn khuônmặt Nguyệt Vô Thương, cảm nhận mùi từ trên người hắn truyền tới, nghi ngờ tronglòng càng sâu hơn.
"Cáiđó, Nguyệt Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thắc mắc hỏi Nguyệt Vô Thương,chẳng lẽ người ban đêm xuất hiện ở trên giường nàng, vẫn là hắn? Còn hại nàngbởi vì hàng đêm mơ thấy mỹ nam trong ngực, trong lòng áy náy lâu như vậy! Thậtlà đáng ghét!
"Hửm?"Đáp lại nàng vẫn là giọng điệu không chút để ý như cũ! Chẳng qua chỉ khẽ nhấnmạnh âm cuối, phát ra từ miệng hắn cũng thật đặc biệt dễ nghe.
"Cái….kiacó phải là huynh hay không, trước kia, buổi tối, chạy qua phòng của ta. . . . .." Một đôi ánh mắt trong suốt của Dạ Nguyệt Sắc nhìn chằm chằm Nguyệt VôThương, dáng vẻ muốn hỏi đến cùng .
NguyệtVô Thương khóe miệng giật giật, nàng lúc nào thì trở nên thông minhnhư thế rồi hả? Sửa sang lại thần sắc trên mặt , thu lại nụ cười không chút đểý kia, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nói một câu khiến Dạ Nguyệt Sắcdở khóc dở cười.
"Nếukhông nàng cho rằng là ai!"
"Huynhlàm sao có thể mỗi tối khuya ẩn vào gia phòng của cô nươngchứ!" Dạ Nguyệt Sắc kích động ngồi dậy, chỉ vào Nguyệt Vô Thương tố cáo.
"Khôngphải bị nàng lẻn trở lại sao?" Nguyệt Vô Thương sâu kín nói: "Hôm đóHương Sơn. . . . . ."
DạNguyệt Sắc lập tức không còn khí thế, ngừng công kích nằm lăn xuống giường,giằng co hơn nửa đêm, bất tri bất giác ngủ thiếp đi!
NguyệtVô Thương thấy hơi thở của Dạ Nguyệt Sắc dần dần ổn định, mở đôi mắt thưthái, nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo xong chăn cho Dạ Nguyệt Sắc, ưu nhã đứng dậysửa sang lại y phục, khóe miệng nâng lên một chút ý cười, đi ra ngoài cửa.
NguyệtVô Thương mới vừa đóng cửa phòng, Phong Hồi Tuyết đứng ở trong sân giốngnhư hóa thành điêu khắc , trong nháy mắt một cái lắc mình đi tới bên cạnhNguyệt Vô Thương . . . . . .
Ngườiluôn luôn ôn nhuận Phong Hồi Tuyết, lúc này hai mắt gần như đầy sắc đỏngầu, đôi tay nắm chặt hết sức kềm chế mình không tới xé nát khuôn mặt lúc nàocũng tươi cười kia.
Haingười hết sức ăn ý phi thân ra bên ngoài tướng phủ, Nam Uyên ẩn trong bóngtối lo lắng theo đuôi.
Trênđất trống bên ngoài Kinh thành, sắc mầu tái đi, hai thân ảnh dưới ánh trăngđồng thời rơi xuống đất, kích khởi phong thanh hạc lệ, tay áo tung bay,tóc đen như gấm bén nhọn lay động trên không trung.
Haingười ai cũng không nhúc nhích, đứng lẳng lặng nguyên tại chỗ, thần sắc bìnhtĩnh nhìn chăm chú lên đối phương, cây lá chung quanh bị chấn độngnâng rụng không ngừng bay phấp phới trong không trung , cho đến khi haitầm mắt cùng ngừng lại trên chiếc lá rụng xuống ở giữa hai người.
Trongđiện quang hỏa thạch, hai thân ảnh phía trước đều không động, lá rụng toàn bộkhông tiếng động rơi trên mặt đất, chỉ thấy hai bóng người trên khôngtrung bay múa, tốc độ nhanh tới nỗi căn bản làm cho người ta nhìn không đượcđộng tác của bọn họ.
Sauđó Nam Uyên chạy tới, hơi lo lắng nhìn Phong Hồi Tuyết đấu tại chỗ cùngNguyệt Vô Thương, chỉ có thể nhìn thấy một góc màu trắng không ngừng tungbay trên không trung.
Lấyhai người làm trung tâm ít nhất bán kính mười mét bên trong gió êmsóng lặng, lá rụng an tĩnh nằm trên mặt đất, mười mét ở ngoài, cuồng phong nổilên bốn phía, lá rụng bị sức gió mạnh mẽ cuốn nâng trên không trung không cáchnào rơi xuống.
Haingười trên không trung triền đấu đồng thời rơi xuống đất, sức lực bén nhọnhướng gió bên ngoài lay động.
Haingười vững vàng trở về chỗ cũ, tròng mắt ôn nhuận của Phong Hồi Tuyết dầntối sầm ép chặt chân khí chạy loạn ở trong người, Nguyệt Vô Thương cười nhạtnuốt vào ngực huyết khí quay cuồng.
Trậnnày nam nhân cùng nam nhân tỷ thí, một ván xuống, bất phân thắng bại!
PhongHồi Tuyết nhíu nhíu mày, hôm đó Vật Ngôn đại sư nói lấy âm khắc dương, ÂmDương tương tế, "Cúc bách nhật" vốn là độc dược chí dương chícương , ở đêm trăng tròn gặp phải máu xử nữ chí âm chí thuần, độc trongngười sẽ chuyển giao qua trên người cô gái. Phương pháp giải độc tàn nhẫnnhư vậy , vừa nghĩ tới Nguyệt Vô Thương bởi vì lý do như vậy mà đến gầnDạ Nguyệt Sắc , trong lòng Phong Hồi Tuyết tức giận không ngừng quay cuồng.
"Ngươiphải như thế nào mới sẽ không làm thương tổn nàng?" Phong Hồi Tuyếtliễm liễm thần sắc, nhìn gương mặt lúc nào cũng mang ý cười nhạt phíatrước, giọng nói bình tĩnh hỏi.
"Nhưthế nào sẽ không làm nàng tổn thương!" Nguyệt Vô Thương đổi sắc mặt nghiêmchỉnh, đôi mắt hoa đào liếc qua Phong Hồi Tuyết, ngữ điệu miễn cường không khónghe ra vẻ kiên định bên trong.
"Ngươingay từ đầu đã lấy động cơ bất lương đến gần nàng, hơn nữa độc của ngươimột ngày không giải được thì một ngày ngươi không thể đến gần nàng!" Mớivừa đem hết toàn lực đánh nhau khiến cả người Phong Hồi Tuyết cảngười lệ khí tiết tận, lúc này bình tĩnh nhìn thẳng Nguyệt Vô Thương nói.
NguyệtVô Thương híp đôi mắt, ngay sau đó nét mặt biểu lộ một nụ cười điên đảo chúngsinh , chậm rãi nói: "Nếu như ta muốn bắt nàng giải độc, tết TrungNguyên hôm đó là được, còn cần đợi đến ngươi đi làm Hộ Hoa Sứ Giả sao!"
Namnhân trên thế giới này , trừ hắn ra, hắn không hy vọng bất cứ người nàothời thời khắc khắc nghĩ tới nàng nhớ tới nàng như vậy, bởi vì hắn có thểcho nàng chính là toàn bộ thế giới, người còn lại cuối cùng cũng sẽ trở thànhdư thừa!
"Nhưthế rất tốt!" Phong Hồi Tuyết chậm rãi xoay người, mặc dù hắn biết NguyệtVô Thương sẽ không thật sự làm tổn thương Nguyệt Sắc, nhưng nghĩ tới lời nóicủa Nguyệt Vô Thương, mới giật mình nhận ra nàng thật sự đã không còn là nàngkhi đó. Mà hôm nay nàng đã có một người khác bảo hộ, không cần hắn. Nhưngmà đem người mà mình từ nhỏ đã nâng trong lòng bàn tay giao vào trong tay ngườikhác, loại cảm giác này chẳng khác nào từ trong lòng khoét đi một miếng thịt,sau đó huyết nhục mơ hồ. . . . . .
"Loạiđộc này khó hiểu, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không để cho các ngươi ởchung một chỗ . . . . . ."
Lưulại một câu, bóng người trong nháy mắt nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm.