Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 51: Ghen



DạNguyệt Sắc tránh tay Phong Hồi Tuyết, nghĩ tới Nguyệt Vô Thương mà chạy tới, lolắng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, huynh làm sao vậy?"

"Bịnàng làm tức giận!" Nguyệt Vô Thương yếu ớt nói với Dạ Nguyệt Sắc, vẫnkhông quên hướng về vẻ mặt cô đơn của Phong Hồi Tuyết khiêu khích ngoắc ngoắckhóe miệng.

PhongHồi Tuyết toàn thân tản ra lửa giận, trong nháy mắt dời thân đến trước mặt DạNguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, cùng Nam Uyên đấu với nhau.

"Ai,hai người đừng đánh!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn hai bóng người chớp động ngaytrước mắt, vội vàng nói.

NguyệtVô Thương híp mắt nhìn hai người ở trong khoảng thời gian ngắn cũng đã giao thủtrên trăm chiêu, Phong Hồi Tuyết quả nhiên thâm tàng bất lộ (*). Haithân ảnh chợt tách ra, Nam Uyên che ngực lùi lại hai bước, mới đứng vững thânhình. Mà Phong Hồi Tuyết vững vàng đứng trên mặt đất, nhìn sang Nguyệt VôThương.

[(*)thâmtàng bất lộ: Không để lộ tài năng]

Trảiqua một phen đánh nhau, tâm trạng tức giận của Phong Hồi Tuyết cũng biến mấthơn phân nửa, hiện tại sắc mặt bình tĩnh nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt VôThương ánh mắt mang theo ý cười chống lại ánh mắt bình tĩnh của Phong HồiTuyết, cả hai người không nhượng bộ mà đối mặt . Sau đó hết sức ăn ý nói mộtcâu:

"SắcSắc, nàng đi vào trước!"

"NguyệtSắc, nàng đi vào trước!"

DạNguyệt Sắc nhìn hai người, trên không bắn ra tiếng tia lửa "két két",mặc dù rất tò mò hai người này rốt cuộc thế nào, nhưng rốt cuộc vẫn từng bướcmột quay đầu vào phủ.

Lạivừa hét lên: "Hai ngườii có gì bình tĩnh nói, đừng đánh nhau!"

Saukhi Dạ Nguyệt Sắc đi vào, không khí đột nhiên an tĩnh lại, hai đạo ánh mắt, mộtđạo như gió xuân ấm áp, một đạo tựa như hoa đào đẹp đẽ. Đụng nhau trên khôngtrung, so tài, ai cũng không nói gì. Nhưng mà trong trầm mặc đột nhiên bắnra một cỗ khí thế áp bách lạnh lẽo cũng khiến cho người ta không thể bỏqua.

Mộthồi đấu mắt, bất phân thắng bại!

Xácđịnh Dạ Nguyệt Sắc đã đi vào, Phong Hồi Tuyết nhìn Nguyệt Vô Thương, đôi mắttrong veo thoáng ánh lên đau thương, giọng nói kiên quyết: "Ta sẽ không đểcho ngươi tổn thương nàng!"

"Ngươilấy thân phận gì tới nói với ta những lời như vậy!" Nguyệt Vô Thương hơigiương môi, ánh mắt không vui, lại có phần lạnh lùng nhìn Phong Hồi Tuyết, ngaysau đó miễn cưỡng cười một tiếng, "Chỉ vì nàng cần ngươi bảo vệ sao?"

Sắcmặt của Phong Hồi Tuyết chốc lát xuất hiện thương cảm, ngay sau đó khôi phụcnhư cũ, ánh mắt kiên định nhìn Nguyệt Vô Thương, thản nhiên nói: "Bảo vệhay không bảo vệ là việc của ta. . . . . . Vô luận làm thế nào để thu hồi ýđịnh của ngươi, đời này kiếp này chỉ cần có ta ở đây, nhất định không cho phépngười khác tổn thương nàng chút nào!"

NguyệtVô Thương híp mắt lại, ngay cả Nam Uyên bên cạnh cũng toàn thân đề phòng.Nguyệt Vô Thương nhìn nam nhân trước mắt như đã rõ ràng tất cả, ngay sau đóhiểu rõ cười một tiếng, quả nhiên bị hắn biết.

PhongHồi Tuyết trong lòng hơi có vị chua, hắn vốn định chờ Nguyệt Sắc quên hắn, nếuNguyệt Vô Thương thích Nguyệt Sắc, hắn cũng có thể an tâm rời xa. Phong HồiTuyết nhìn Nguyệt Vô Thương, hắn không phải cũng không hoài nghi tới một ngườihai mươi sáu tuổi trước nay không lấy vợ làm sao đột nhiên thích Nguyệt Sắc,không nghĩ tới kết quả quả nhiên sẽ là như thế, hắn tại sao lại nhẫn tâm tổnthương một người tốt như nàng.

"Giảidược Cúc bách nhật, trong vòng ba năm ta nhất định tìm được, cũng xin ngươikhông nên vì mục đích làm tổn thương Nguyệt Sắc".

NguyệtVô Thương cười cười, hắn chỉ vì giải dược mới đến gần nàng sao? Nhưng mà, tạisao phải giải thích với một kẻ không quen biết? ! Hơn nữa hắn muốn mạng sốngsao cần một kẻ không liên quan bận tâm.

"Đừngđánh chủ ý lên nàng, lời này còn nguyên trả lại cho ngươi!" Nguyệt VôThương miễn cưỡng nói, còn hơn so với sắc mặt không bình tĩnh của Phong HồiTuyết, Nguyệt Vô Thương có vẻ hết sức trấn định, khóe miệng tia sáng tà ác lậplờ, "Ngươi cho rằng, nàng vẫn còn là một người chỉ biết đi theo phía saungươi như trước kia sao?"

PhongHồi Tuyết nhíu nhíu mày, trong mắt thật nhanh thoáng qua một tia nghi ngờ.Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng cười, ý bảo Nam Uyên trở về phủ, nói xong ngược lạicảm thấy rất rõ một phần hứng thú cũng không còn. Chừa một chút không giantưởng tượng, mới có thể làm cho người ta tự phát liên tưởng đến vô số khả năng,ha ha.

NamUyên bình ổn tức giận, khẽ nhíu nhíu mày, Phong Hồi Tuyết quả nhiên thâm sâukhông lường được, nếu là bằng hữu thì khá tốt, nếu thành kẻ địch. . . . . . Quákhứ lang thang không kềm chế được trong đôi mắt lần đầu tiên xuất hiện vẻ sầulo. Chẳng qua chỉ là, hắn ngược lại rất mong đợi chủ nhân nhà hắn cùngPhong Hồi Tuyết xảy ra cuộc chiến tranh đoạt mỹ nhân!

PhongHồi Tuyết sửng sờ đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng nghĩ về câu nói kiacủa Nguyệt Vô Thương, nhưng cũng rất nhanh liền cảm thấy thoải mái. Nàng chínhlà nàng, bất kể biến thành hình dáng gì, bất kể có nhớ hắn hay không, đều làNguyệt Sắc duy nhất trên thế gian mà hắn muốn nâng ở lòng bàn tay !

Trướckia là hắn không biết tranh thủ, chung quy cho rằng chỉ cần cùng ở bên cạnhnàng là tốt rồi, thiếu chút nữa để cho nàng bị thương tổn. Hôm nay hắn khôngmuốn buông tay, cũng không thể buông tay.

Tựahồ nghĩ thông suốt, Phong Hồi Tuyết như trút được gánh nặng nhìn vào tướng phủ,chuyển qua hành lang lại thấy Dạ Nguyệt Sắc đứng ở trong đình, dưới ánhđèn lồng mông lung đều có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng. Phong HồiTuyết che đậy tất cả tâm tình vào trong mắt, hơi cười cười đi tới chỗ Dạ NguyệtSắc.

"ATuyết!" Dạ Nguyệt Sắc thấy Phong Hồi Tuyết đi tới, sau đó cau mày hỏi mộtcâu: "Huynh làm sao vậy?"

"Khôngsao!" Phong Hồi Tuyết cưng chiều sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, vénvài sợi tóc của nàng bay tới trên mặt về sau tai, động tác nhẹ nhàng, nụ cườivô cùng dịu dàng. Dạ Nguyệt Sắc trong lúc nhất thời như mê mẩn.

"Huynhhôm nay thoạt nhìn dáng vẻ rất kỳ quái?" Mắt nghi ngờ ở trên người PhongHồi Tuyết quét một vòng, sau đó đảo tròn mắt, "Hai người các huynh từng cóquan hệ sao?"

"Khôngcó!" Phong Hồi Tuyết cưng chiều sờ sờ trên chóp mũi của Dạ NguyệtSắc, cười nhạt mà nói: "Thời gian không sớm, đi nghỉ ngơi sớm mộtchút!" Phong Hồi Tuyết trong mắt thoáng lóe lên vẻ lo lắng dịu dàng, nhưvậy không có hảo ý đến gần, nhất định sẽ tổn thương tới nàng, thì đừng cho nàngbiết cho thỏa đáng!

"SắcSắc, A Tuyết, đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?" Dạ Thiên từ trong cung trởlại trông thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng Phong Hồi Tuyết ở trong đình, Phong Hồi Tuyếtđộng tác thân mật, Dạ Thiên hồ ly cười cười, bước nhanh đi tới trước mặt haingười.

PhongHồi Tuyết hướng về phía Dạ Thiên cuời cười ôn hòa, Dạ Nguyệt Sắc nhìn cha, hắncười đến mức cùng đóa hoa như nhau, nghi ngờ hỏi: "Phụ thân, chuyện gì vuivẻ như vậy? Tại sao trễ như thế mới trở về?"

"Lầntrước đám người Hàn Lâm viện kia viết một bài văn, hôm nay liên lụy Thái PhóTần Viễn, Tứ hoàng tử nhúng tay vào chuyện này, hoàng thượng lệnh cho cha giámsát án này. . . . . ." Dạ Thiên vuốt chòm râu, thích thú lại nghĩ đến mộtchuyện, nhìn Phong Hồi Tuyết cùng Dạ Nguyệt Sắc một lát, nói: "Tứ hoàng tửchính là con trai trưởng của Vân Hoàng hậu, hôm nay đã nhược quán (*), hoànghậu muốn tuyển phi, trong triều tất cả khuê nữ đến tuổi cập kê các nhà quanviên tứ phẩm trở lên chọn đưa vào tuyển phi. . . . . ."

[(*)Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán]

Vừamới nói xong, Phong Hồi Tuyết liền nhíu mày một cái!

DạNguyệt Sắc nhăn mày, Nguyệt Lưu Ảnh cũng muốn tuyển phi, không phải có sẵn mộtcon Hồ Ly Tinh, nếu hai người bọn họ kết hôn, nàng muốn đưa một bộ câu đối, vếtrên: hồ ly phối nhân yêu, vế dưới: kháp hảo thấu thành song, hoành phi: Thiêntác chi (*)

(*)Vếtrên:Hồ ly phối nhân yêu (Ở đây có nghĩa là gay), vế dưới : vừa vặn hợp thànhđôi, hoành phi:Trời tác hợp.

"SắcSắc?" Dạ Thiên nhẹ nhàng kêu một tiếng Dạ Nguyệt Sắc, phiền toái đều tớicửa, nàng vui vẻ cái gì?

"Saovậy ạ?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Dạ Thiên mặt cười cười nói. Dạ Thiên nhíu nhíumày, nàng không phải là không thích Nguyệt Lưu Ảnh đến thế sao, sau đó có chúthoảng sợ nhìn Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, con con con. . . . . ."

DạNguyệt Sắc hướng về phía cha nàng đang trợn trắng hai mắt, khinh thường nói:"Cha đừng nghĩ loạn!"

DạThiên khẽ yên lòng, bằng tâm mà nói, hắn không muốn để Dạ Nguyệt Sắc gả cho Tứhoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh, dù sao con trai trưởng của hoàng hậu, về sau trong hậucung, lục đục đấu đá. Không bằng gả cho một người cách xa triều đình phẩm chấttốt một chút là được rồi, Dạ Thiên nhìn Phong Hồi Tuyết gật đầu một cái, nóivới Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, thời gian không sớm, trở về phòng nghỉ ngơisớm đi!"

DạNguyệt Sắc ngáp một cái, một ngày hôm nay đi chơi quả nhiên mệt chết rồi, nàngchậm rãi đi về phòng của mình, bộ dáng ngủ gật, chẳng cần quan tâm chờ nàng làcái gì, dù trời sập xuống cũng có một người chống đỡ

Ngàythứ hai. Dạ Nguyệt Sắc ngủ gật bị Đỗ Quyên từ trên giường kéo dậy, rời giườngDạ Nguyệt Sắc tức giận không nhỏ hướng về phía Đỗ Quyên quát: "Quấy rầybản tiểu thư ngủ tất cả đều cút ngay cho ta!"

Đỗ Quyênmặt không đổi tiếp tục kéo Dạ Nguyệt Sắc dậy, vừa lo lắng nói: "Tiểu thưmau rời giường, trong cung thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương chongười ta tới truyền chỉ mời người vào cung, tổng quản công công vẫn còn chờ ởđại sảnh !"

"Tháihậu, hoàng hậu đều là lang ngoại(bà sói, ý chị ấy bảohai người đó tâm địa như lang sói). . . . . ." DạNguyệt Sắc mơ hồ nói thầm hai tiếng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

"Tiểuthư, nhỏ giọng một chút, không thể nói lung tung!" Đỗ Quyên che miệng DạNguyệt Sắc, thấy Dạ Nguyệt Sắc một bộ dáng lại muốn ngủ, cũng không từ chối, vìvậy để Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục giấc ngủ của nàng, Đỗ Quyên tự nhiên giúp DạNguyệt Sắc rửa mặt thay quần áo, cũng may Dạ Nguyệt Sắc coi như phối hợp.

ĐỗQuyên dọn dẹp mọi thứ thỏa đáng Dạ Nguyệt Sắc vẫn như cũ nhắm mắt lại ngủ, đitới phía trước sảnh.

"Ôichao, Dạ tiểu thư đã tới, thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương chờlâu rồi!" Dạ Nguyệt Sắc mới vừa bước vào đại sảnh, liền nghe được mộtchuỗi âm thanh the thé tức giận kỳ quái, nhưng bên trong giọng nói lạikhông giấu nổi vui sướng, nàng thế nào lại nghe có cảm giác muốn nghĩ tới túbà!

DạNguyệt Sắc đột nhiên mở mắt, nhìn nam tử trước mắt vẻ mặt âm nhu cười đến giốngnhư đóa hoa, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà liền lập tứctỉnh táo, nhất thời một chút buồn ngủ cũng không còn.

"NếuDạ tiểu thư chuẩn bị thỏa đáng, cùng chúng ta vào cung đi!" công công vẩyphất trần trong tay nói với Dạ Nguyệt Sắc.

DạNguyệt Sắc kỳ quái nhìn công công kia, nhìn lại bốn vị mẫu thân của nàng, cũngđang hướng về phía nàng gật đầu một cái, Nhị nương nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói:"Sắc Sắc, đến buổi tối để cho cha con đưa con về nhà!"

"Aida, thái hậu nương nương ngày đó ở Cẩm Nguyệt Vương phủ đã gặp Dạ tiểu thư, cảmthấy rất hợp ý, nên lệnh cho chúng ta đón Dạ tiểu thư vào cung giải buồn. . . .. ." công công cất giọng the thé nói: "Thái hậu. Hoàng hậu nươngnương cũng chờ đã lâu, Dạ tiểu thư, xin mời!"

DạNguyệt Sắc nhìn công công cười đến vẻ mặt chẳng khác một đóa hoa, giọng nóikhách khí không giống như sẽ có phiền toái gì, lúc này quốc gia có hoàng quyềnlà cao nhất, nàng bất đắc dĩ đi theo công công tiến cung.

Theosau công công kia vào cung, Dạ Nguyệt Sắc tò mò quan sát tất cả trong cung,quỳnh lâu ngọc vũ, rường cột chạm trổ, mái cong đấu củng (*). Mỗimột kiến trúc đều tinh xảo vô cùng, tinh tế đến từng cây hoa gốc cỏ, khôngtrách được nhiều người đấu đá đến vỡ đầu cũng muốn vào cung như vậy.


[(*)Quỳnh lâu ngọc vũ:Thường chỉ những đồ vật đẹp đẽ tinh xảo..

Đấucủng : một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngangtừ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củnggọi là đấu]

"Đồkhông có tiền đồ, cút cho ta!" Trước mặt truyền đến một tiếng mắng mỏ giậndữ, nhất thời hấp dẫn chú ý của Dạ Nguyệt Sắc, nhìn về phía trước, chỉ thấy mộtnam tử trung niên mặc y phục màu vàng sáng, giữa hai mày tất cả đều ánh lên tứcgiận, nhìn chằm chằm một người quỳ trước mặt, người nọ chỉ chừa lại cho DạNguyệt Sắc một bóng lưng, nhưng mà chỉ nhìn qua thân hình cũng biết là tên gayNguyệt Lưu Ảnh kia.

"Dạtiểu thư, mời đi bên này!" Công công nhỏ giọng mời Dạ Nguyệt Sắc, DạNguyệt Sắc chuyển bước chân, lỗ tai vẫn nghe nhất cử nhất động bên kia.

"Phụhoàng, cầu xin ngài tha cho Tần Viễn Trung một mạng!" Âm thanh trong trẻotruyền tới tai Dạ Nguyệt Sắc, "Cho dù Tần Viễn Trung có tội, tội không đếntới người nhà!"

"Coirẻ hoàng quyền, đó là tội lớn tru di cửu tộc, muốn cầu tình ư, Tần Viễn Trungcùng nam nhân trong phủ lưu đày biên cảnh, nữ quyến toàn bộ sung vào quan kỹ!Đã là lưới mở một bên rồi!" Chiêu Đức Đế nhìn Nguyệt Lưu Ảnh quỳ gối trướcmặt nói với giọng không vui.

"Cầuxin phụ hoàng tha cho Khuynh Nhi!" Nguyệt Lưu Ảnh cố chấp quỳ trên mặtđất, ngoan cố nói.

"Hỗntrướng!" Dạ Nguyệt Sắc chỉ nghe tiếng quát, ly trà ném vụn ngay sau đó lạilà tiếng hoàng đế tức giận mắng: "Vì nữ nhân, ngươi, đồ không cótiền đồ, hôm nay cứ quỳ gối ở nơi này tự kiểm điểm, lúc nào tỉnh ngộ thì đứnglên!"

Dầndần đi xa, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, Dạ Nguyệt Sắc nghe cũng hiểu sơ sơ,hôm qua cha nàng có nói, người của Hàn Lâm viện viết một bài văn chọc giận tớiChiêu Đức đế, Tần Viễn Trung cũng bị liên lụy trong đó, xem ra Nguyệt Lưu Ảnhđang cầu xin trước nhà vua, quả nhiên tên gay đó còn yêu Hồ Ly Tinh. Không đểDạ Nguyệt Sắc suy nghĩ nhiều, liền nhìn thấy hai người phụ nữ ăn mặc cao quý ưunhã ngồi ở trong đình, một người hôm đó ở trong phủ Cẩm Nguyệt Vương từnggặp qua, một người khác đoán chừng chính là hoàng hậu trong truyền thuyết!

Chỉthấy Vân Hoàng hậu vội vã đứng dậy, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc đang đi tới bênnày, cũng bất chấp Dạ Nguyệt Sắc mới vừa tới, vô cùng lo lắng đi thẳng về hướngDạ Nguyệt Sắc tới mà rời khỏi.

"Dạnha đầu tới rồi!" Thái hậu cười hiền lành nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, DạNguyệt Sắc đi tới chỗ Thái hậu, hơi cúi đầu thi lễ, cười nói: "Tiểu nữthật không nhận ra ngài nữa?"

"A?"Thái hậu mặt tươi cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói mang theo một chútnghi ngờ.

"Tháihậu nương nương càng ngày càng trẻ hơn!" Dạ Nguyệt Sắc mặt chân chó (mặtnịnh nọt) nói, thiên xuyên vạn xuyên má thí bất xuyên (*), mặcdù không biết lão thái bà tìm nàng làm gì, trước tạo quan hệ tốt nhất địnhkhông sai.


(*Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: chuyện gì cũng vượt qua được, chỉ cólời nịnh nọt là không thắng được, “mã thí” có thể hiểu là “vuốt đuôi ngựa”)

"Thậtbiết nói chuyện!" Thái hậu nương nương cười đến mức cùng lão thái tháibình thường không có gì khác nhau, kéo tay Dạ Nguyệt Sắc qua, ngồi vào ghế bêncạnh mình.

"ThanhNghê, tới đây!" Thái hậu quay về phía nữ tử ngồi ở phía dưới nói, DạNguyệt Sắc theo tầm mắt của Thái hậu nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử mặt phấnxinh đẹp, đôi mắt tựa như làn thu thủy bắc ngang, lông mày tựa như núi xa hợplại, trán đẹp cúi xuống, vừa nhìn chính là tiểu thư khuê các điển hình, thục nữdanh môn chân chính.

"Tớilàm quen một chút, Dạ nha đầu, đây là cháu gái ai gia Vân Thanh Nghê!"Thái hậu quay sang Dạ Nguyệt Sắc nói, sau đó kéo Vân Thanh Nghê ngồi vào mộtbên kia, "Đây là thiên kim Dạ tướng gia, Dạ Nguyệt Sắc!"

Nữ tửkia gọi là Thanh Nghê , khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc rụt rè cườimột tiếng, không giống Tần Khuynh cố ý làm ra vẻ thẹn thùng. Mà là một loại rụtrè tu dưỡng cực tốt từ bên trong đến bên ngoài, khiến Dạ Nguyệt Sắc từ đó từtrong đáy lòng nổi lên một loại yêu thích, vì vậy quay lại cười một tiếng.

"Ai,hoàng hậu đi kêu A Ảnh vì sao còn chưa tới!" Thái hậu nhìn tới cuối đình,trông thấy hoàng hậu vẻ mặt buồn rầu không biết khiển trách Nguyệt Lưu Ảnh cáigì, chỉ biết Mẫu Nghi Thiên Hạ chậm rãi mà tới gần mới khôi phục nụ cười, mặtbình tĩnh đi tới phía bên này.

NguyệtLưu Ảnh vốn sắc mặt ấm ức, sau khi thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng Vân Thanh Nghê, sắcmặt càng thêm đen, Dạ Nguyệt Sắc cùng Vân Thanh Nghê thấy hoàng hậu tới rối rítđứng dậy.

"Haingười bọn họ vì sao ở chỗ này?" Nguyệt Lưu Ảnh cùng Thái hậu sau lễ nghira mắt hỏi, một là biểu muội hắn ghét, một là Dạ Nguyệt Sắc khiến cho hắn tâmloạn.

"ẢnhNhi! Tới đây!" Thái hậu hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh ngoắc ngoắc tay, cưngchiều kéo tay Nguyệt Lưu Ảnh, lời nói thành khẩn: "A Ảnh đã qua tuổinhược quán(tuổi 20), sớmnên nạp phi rồi. . . . . ."

Nạpphi? Nguyệt Lưu Ảnh nhìn hai người trước mắt, khẽ cau mày, hoàng tổ mẫu cùngmẫu hậu chẳng lẽ là để cho hắn chọn một trong hai người bọn họ?

“ẢnhNhi, nhược quán vừa qua chính là trưởng thành, đừng có không biết nặng nhẹ!”Giọng của Thái hậu đột nhiên tăng thêm, “Lập gia đình trước sau chỉnh đốn nhữngthứ không đứng đắn của ngươi đi!”

Mọingười dĩ nhiên biết nếu nói người không đứng đắn chỉ là ai, Dạ Nguyệt Sắc khẽcúi đầu. Vân Thanh Nghê nâng lên mắt đẹp có chút lo âu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh mộtcái.

“Hoàngtổ mẫu, Khuynh Nhi nàng không phải là không đứng đắn. . . . . .” Nguyệt Lưu Ảnhbiện bạch còn chưa nói hết, liền bị Thái hậu cắt đứt.

“Đừngvội cãi lại!” Thái hậu có phần tức giận cao giọng, quay đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc,“Dạ nha đầu tới đây”

DạNguyệt Sắc đi tới bên cạnh Thái hậu, lấy tay xoa xoa lưng Thái hậu, nhẹ nói:“Thái hậu ngài đừng nóng giận, cười một cái, như vậy mới xinh đẹp hơn!”

“Haha, thật là hài tử vừa ý!” Thái hậu nhẹ nhàng cười nói: “Vẫn là Dạ nha đầu hiểuchuyện, khiến ai gia thích! Không hổ là nha đầu Dạ tướng gia dạy dỗ!”

DạNguyệt Sắc chẳng qua là cười cười, nàng không biết Thái hậu muốn làm gì, chẳngthể làm gì khác hơn là cười làm lành, Thái hậu quay đầu lại nói với Nguyệt LưuẢnh: “Nếu như con ái mộ một cô nương như Dạ nha đầu, ai gia cùng mẫu hậu ngươicũng đỡ lo.

Lờinày vừa nói ra, ba người tại chỗ, hai người nhíu nhíu mày, một người mặt trắngbệch không còn chút máu!

NguyệtLưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc cúi thấp đầu, hoàng tổ mẫu có ý để cho hắn cưới DạNguyệt Sắc, hắn không phải là nên ghét nàng sao, vì sao trong lòng một chútcũng không cảm thấy ghét bỏ.

VânThanh Nghê khẽ ngước mắt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, trong đôi mắt đẹp hiện lên mộttầng ưu thương (đau thương) tankhông được .

DạNguyệt Sắc nhíu nhíu mày, tình cảm lão thái bà này rõ ràng muốn đánh chú ý lênnàng, ở trước mặt nàng nói rõ lập trường chê bai Tần Khuynh, nhưng mà nàng đãtừng nói gả cho thái giám cũng không lập gia đình với tên gay này!

“Tháihậu cứ nói đùa, mọi người trong kinh thành đều biết rõ Nguyệt Sắc vô học, điêungoa tùy hứng, không cầu tiến, Cầm Kỳ Thư Họa mọi thứ không thông, sao có thểlọt vào mắt Tứ hoàng tử !” Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu nói.

“Dạnha đầu chớ có khó chịu, ai gia biết, Ảnh Nhi đã từng vì những người khác nhiềulần vô lễ đối với Dạ nha đầu con, nhưng mà Dạ nha đầu yên tâm, về sau ai giacùng hoàng hậu sẽ làm chủ cho con, nhất định sẽ không để con bị nó bắt nạt!”Thái hậu thân mật kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt từ ái nói.

Hoànghậu ở một bên phụ họa nói: “Tất nhiên, Bổn cung tất nhiên làm chủ cho NguyệtSắc!”

DạNguyệt Sắc mắt trợn trắng, nàng đều hy sinh tự hạ mình như thế rồi, mấy ngườinày còn có thể giả ngây giả dại tự biên tự diễn!

”Tình nghĩa của Dạ nha đầu đối với Ảnh Nhi, ai gia cũng đã nghe nói qua! Quảnhiên là khiến ai gia cảm động!” Thái hậu cầm tay Dạ Nguyệt Sắc cười đến hiềnlành, hoàng hậu cũng đi tới, kéo một tay khác của Dạ Nguyệt Sắc, cười đến hàophóng khéo léo, “Bổn cung cũng cảm động thật lâu!”

“ẢnhNhi, đưa Nguyệt Sắc đi trong hoàng cung đi dạo một chút!” Hoàng hậu cầm tay DạNguyệt Sắc tới trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh, giao trên tay Nguyệt Lưu Ảnh, hànhđộng này ngụ ý không cần nói cũng biết, hoàng hậu tay mới vừa rút đi, thời điểmtay Dạ Nguyệt Sắc mới vừa cùng Nguyệt Lưu Ảnh chạm, Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóngthu tay về.

Sắcmặt của Nguyệt Lưu Ảnh càng thêm khó coi, Thái hậu hoàng hậu đôi mắt sắc tốidần. Nguyệt Lưu Ảnh vung ống tay áo lên, ra khỏi đình, Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩđi theo Nguyệt Lưu Ảnh rời đi.

“ThanhNghê, ai gia biết ngươi đối với Ảnh Nhi. . . . . . Nhưng mà, tình yêu chânchính không phải bắt buộc có được, mà là vì đối phương mà trả giá!” Thái hậucầm tay của Vân Thanh Nghê tình ý sâu xa nói: “Đợi lát nữa Cẩm Nguyệt Vương sẽtới, các ngươi hảo hảo tiếp xúc! Ai gia hi vọng ngươi có thể gả cho hắn!”

VânThanh Nghê có chút ủy khuất, làn thu thủy trong mắt ở trong hốc mắt nhộn nhạo,cắn chặt môi, hết sức kiềm chế mình không khóc, “Tại sao? Trong kinh thành đềuđồn đại, Cẩm Nguyệt vương gia sống không quá nhi lập chi niên (30 tuổi) ,vì sao, vì sao. . . . . .”

“Đừngvội nghe người ta nói bậy!” Thái hậu trách cứ: “Vô Thương chính là do ai giamột tay nuôi lớn, mặc dù thân thể không tốt, nhưng tuyệt đối không cho phépngười khác nguyền rủa nó như thế, để cho nó chọn hôn sự xung hỉ, nói khôngchừng mọi chuyện đều đại cát!”

Tháihậu thần sắc nghiêm túc, còn đâu bộ dáng hòa ái dễ gần ở trước mặt Dạ NguyệtSắc vừa rồi. Chọn một người của mình đặt ở bên cạnh chăm sóc cho nó, bà mới cóthể tương đối yên tâm!

Hoànghậu đứng dậy lau nước mắt cho Vân Thanh Nghê, mềm giọng nói: “Thanh Nghê, bácbiết con có tình cảm với Ảnh Nhi, nhưng mà nữ nhi Dạ tướng gia, hắn không thểkhông cưới, hôm nay bởi vì chuyện Tần Viễn Trung, hoàng thượng đúng là rất thấtvọng A Ảnh! Gần đây hoàng thượng cưng chiều Quý Phi tiện nhân kia, yêu ai yêucả đường đi dẫn đến Đại hoàng tử cũng được khen thưởng. . . . . . Nếu như khôngcó Dạ tướng gia ủng hộ, phụ thân ngươi cũng là Cô Chưởng Nan Minh (một cây làm chẳng nên non)!Đến lúc đó Ảnh Nhi rơi vào tình cảnh nguy hiểm. . . . . .”

Hoànghậu thấy sắc mặt của Vân Thanh Nghê đã hơi dãn ra, tiếp tục nói: “Nếu ngày saucó cơ hội, bác cam đoan với con, vị trí đầu cung nhất định là của con!”

VânThanh Nghê có chút thất vọng nhìn nữ nhân trước mắt được nàng gọi là bác, nàngkhông phải chỉ đơn thuần chỉ yêu hắn, rất sớm trước kia đã yêu hắn! Không liênquan đến địa vị, không liên quan đến thân phận mà thương hắn!

“Tháihậu nương nương, Vương gia đến!” Giọng nói đặc biệt lanh lảnh của công công đemnữ tữ trong đình kéo về thực tại, ba người rối rít sửa lại thần sắc trên mặt,không nhìn ra một chút dấu hiệu lúc vừa rồi.

“VôThương đến rồi!” Thái hậu hòa ái hiền lành nhìn Nguyệt Vô Thương vừa bước vàotrong đình nói.

“Tháihậu nương nương, hoàng tẩu!” Nguyệt Vô Thương khẽ chắp tay thi lễ, Thái hậuđứng dậy đi tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, dáng vẻ đau lòng lau mặt của NguyệtVô Thương, thương tiếc nói: “Vô Thương, tới ai gia nhìn một chút, tại sao lạigầy như vậy! Sắc mặt cũng khó coi, gần đây thân thể như thế nào? Bọn hạ nhânhầu hạ thế nào, một chút cũng không để cho ai gia đỡ lo!”

“Bệnhcũ. . . . . .” Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, trên mặt yêu nghiệtvẫn là bộ dạng không chút để ý như cũ, giống như vừa nói tới không phảilà thân thể của mình!

“VôThương à!” Thái hậu nói xong, liền kéo Nguyệt Vô Thương đến băng ghế trong đìnhngồi xuống, một bộ dáng Từ mẫu nói: “Vô Thương, năm nay đã hai mươi sáu cũngkhông lấy vợ, ai gia biết làm sao ăn nói với sự giao phó của mẫu phi con.

Tháihậu cầm khăn lau lau nước mắt, nhìn Nguyệt Vô Thương, giọng nói kiên quyết nói:“Lần này con đừng vội lấy cớ thân thể khó chịu, lấy lý do từ chối chuyện nàylàm trễ nải thanh xuân nữ tữ người ta, nếu không con khiến ai gia yên tâm thếnào đây! Hơn nữa, Thanh Nghê ái mộ Vô Thương đã lâu, đừng để làm cho cô nươngngười ta thương tâm!”

Tháihậu nói xong, vỗ vỗ bả vai của Nguyệt Vô Thương, hướng về phía Vân Thanh Nghêliếc vẻ mặt nàng một cái, sau đó từ trên ghế đứng lên.

“Ai,ai gia mệt mỏi, hoàng hậu theo ta hồi cung đi, Thanh Nghê hãy chăm soc choVương gia thật tốt!” Thái hậu ra hiệu cho hoàng hậu bằng mắt, hai người cùngnhau đi, Nguyệt Vô Thương nhếch nhếch khóe môi, miễn cưỡng tựa vào trên cộtđình, nhìn lên Vân Thanh Nghê trước mặt . Xinh đẹp có thừa, ý vị chưa đủ,ưu nhã có thừa, linh tính chưa đủ. Nguyệt Vô Thương lắc đầu một cái, trong đầuhiện ra vẻ mặt một người nào đó cười một cách tự nhiên, khóe miệng cong lên lộvẻ dịu dàng hiếm có.

“Vântiểu thư, có muốn ra ngoài dạo chơi hay không?” Nguyệt Vô Thương miễn cưỡngnhìn sang phía Vân Thanh Nghê nói, trên mặt một bộ dáng không nhiều hứng thúlắm .

VânThanh Nghê cắn răng, cuối cùng gật đầu một cái. . . . . .

Hoàngcung, trong ngự hoa viên, quả thật là không thiếu thứ lạ, Dạ Nguyệt Sắc nhìnloại hoa bốn mùa duyên dáng sang trọng đều tập trung ở Ngự Hoa Viên, cảm thấyhoàng cung xa xỉ hủ bại! Tu sửa một khu vườn nát như vậy tốn bao nhiêu tiền!

“Khụkhụ!” Nguyệt Lưu Ảnh ho nhẹ hai tiếng, khiến cho Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lênnhìn hắn, Dạ Nguyệt Sắc liếc mắt xem thường, thật là không hiểu được!

“Cáiđó, ý tứ của hoàng tổ mẫu muốn để cho ta cưới ngươi!” Nguyệt Lưu Ảnh có chútkhông tự nhiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc, phát hiện người phía sau tỏ ra như khônghiểu cộng thêm ánh mắt khinh thường, hết sức ão não, vì che giấu hốt hoảng cùngkhông được tự nhiên của mình, một câu nói không kịp suy nghĩ liền thốt lên:“Loại nữ tử vô học như ngươi, không cầu tiến, Cầm Kỳ Thư Họa mọi thứ khôngthông, trước đây đối với ngươi như vậy, hại ngươi không ai thèm lấy, Bản hoàngtử trong lòng áy náy, cho nên hôm nay Bản hoàng tử sẽ gắng gượng cưới ngươi làđược!”

DạNguyệt Sắc thật muốn cảm thán: đêm tối đã cho ta một đôi mắt màu đen, ta lạichỉ muốn dùng nó tới mắt trợn trắng.

Namnhân tự cho là đúng, Dạ Nguyệt Sắc mặc kệ hắn, chuẩn bị lướt qua Nguyệt LưuẢnh, đi về phía trước. Thân ảnh màu trắng phía trước nhất thời chiếm lấy tầmmắt của Dạ Nguyệt Sắc. Nguyệt Lưu Ảnh thấy Dạ Nguyệt Sắc không nhìn hắn nhưthế, dời thân chắn trước mặt Dạ Nguyệt Sắc .

Nàongờ đôi tay Dạ Nguyệt Sắc đẩy ra, nói một câu: “Tránh ra!” Nguyệt Lưu Ảnh khôngđề phòng dĩ nhiên bị Dạ Nguyệt Sắc cứng rắn đẩy lảo đảo mấy bước mới đứng vữngthân mình. Nhất thời tức giận tràn đầy, chuyển qua trước mặt Dạ Nguyệt Sắc,rống to: “Dạ Nguyệt Sắc, ngươi làm gì thế!”

DạNguyệt Sắc nhìn người mặc y phục màu trắng phía trước, trên mặt mang nụ cườibiếng nhác mê người, khóe miệng treo lên đường cong quen thuộc, cùng mỹ nhânThanh Nghê bên cạnh vừa nói vừa cười! Dạ Nguyệt Sắc kích động, hôm qua còn mộtbộ dáng muốn cầu hôn với nàng, không nghĩ tới hôm nay lại ba câu đáp bốn, thậtlà quá đáng!

NguyệtLưu Ảnh theo tầm mắt của Dạ Nguyệt Sắc nhìn sang, phát hiện Vân Thanh Nghê cùngNguyệt Vô Thương vừa nói vừa cười đi tới đây, nhất thời trên mặt tức giận từ từtiêu tán, phượng mâu nảy lên hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc lành lạnh nói: “Hoàngthúc quả nhiên thích giai nhân ôn uyển như Thanh Nghê đây! Há có thể bị vỏngoài che mắt!”

“Câmmiệng!” Dạ Nguyệt Sắc hét lớn một tiếng, theo bản năng uốn gối hướng hạ thânNguyệt Lưu Ảnh tấn công tới, Nguyệt Lưu Ảnh không kịp tránh ra, bị Dạ NguyệtSắc đụng phải bụng, bụng truyền tới đau đớn, giống như đao cắt! Nữ nhân này quáđộc ác, nếu là đánh ngã một chỗ nào đó, đoán chừng còn có thể bị phế luôn!

NguyệtLưu Ảnh thu lại vẻ thống khổ trên mặt, nhìn về phía Nguyệt Vô Thương hô to:“Hoàng thúc có vẻ hứng thú cực tốt, mang mỹ nhân dạo chơi hoa viên!”

“AẢnh hứng thú không tồi!” Nguyệt Vô Thương mỉm cười đôi mắt như có nhưkhông quét một vòng nửa người dưới Nguyệt Lưu Ảnh, trên mặt nụ cười hoà thuậnvui vẻ, không nhìn ra ý nghĩ của hắn.

VânThanh Nghê ánh mắt giằng co dừng trên người của Nguyệt Lưu Ảnh, rất nhanh liềndời đi, cười cười với Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc ánh mắt không nhúc nhíchnhìn Nguyệt Vô Thương, thấy Nguyệt Vô Thương cười như không cười, tầm mắt mộtgiây cũng không dừng ở trên người của nàng, nhất thời kích động lần nữa! Thậtlà quá đáng, thật là quá đáng! Xú nam nhân chính là không nhờ vả được!

DạNguyệt Sắc khẽ mỉm cười, khiêu khích nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, đi tới bêncạnh Nguyệt Lưu Ảnh, bắt lấy cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh, “A Ảnh, bên kia còn chưacó đi qua? Đến bên kia đi dạo đi!”

NguyệtLưu Ảnh thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ) nhìnDạ Nguyệt Sắc, đây biến chuyển cũng quá nhanh rồi! Ngay sau đó tỏ ra thấu hiểucười cười, hết sức phối hợp đi theo Dạ Nguyệt Sắc, vẫn không quên nói lời từbiệt với Nguyệt Vô Thương.

DạNguyệt Sắc bắt lấy cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh tay dùng sức bấu vào thịt non mềmtrên cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh, nói ngươi nghe nha tên đáng ghét! Nói ngươi nghenha xú nam nhân đáng ghét! Cho ngươi cười đến vui vẻ như vậy! Cho ngươi nhìncũng không nhìn nàng một cái.

NguyệtLưu Ảnh vẻ mặt co quắp, cho đến khi hai người rời khỏi phạm vi tầm mắt NguyệtVô Thương, Dạ Nguyệt Sắc giống như ném đi rác rưởi hất cánh tay Nguyệt Lưu Ảnhra, trên mặt đều là dáng vẻ tức giận.

NguyệtLưu Ảnh ủy khuất nhìn cánh tay mình bị bấm cục xanh cục tím, nữ nhân này thậtác độc, trong nháy mắt nghĩ đến vì sao Dạ Nguyệt Sắc lại có biểu hiện này,trong lòng tức giận dâng lên, nắm lấy tay Dạ Nguyệt Sắc, “Tại sao tức giận? Tanói Hoàng thúc làm sao lại thích loại nữ nhân ngươi chứ, chẳng qua là nhất thờihứng thú, hôm nay nhìn thấy Thanh Nghê mỹ nhân như vậy, tự nhiên sẽ bỏ cá lấytay gấu!”

“A!”Dạ Nguyệt Sắc nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt phóng ra khoảng không, trong đầutất cả đều là cảnh tượng mới vừa thấy, rối rắm nhíu mày.

NguyệtLưu Ảnh thấy Dạ Nguyệt Sắc vẻ mặt lãnh đạm, giống như một quyền giáng mạnh vàobông, không hề hiệu quả, hơn nữa trong bông có kim, cuối cùng đau tức giận đềulà chính hắn. Vì vậy không lựa lời nói:

“Trướckia luôn miệng nói rất yêu thích ta, hôm nay lại mơ ước tới hoàng thúc! Quảnhiên là nữ nhân thay đổi thất thường, ngươi không phải đã từng muốn gả cho tasao, ta đây thỏa mãn ý nguyện của ngươi!”

DạNguyệt Sắc trong đầu vẫn còn bóng dáng của Nguyệt Vô Thương cùng Vân ThanhNghê, đâu để ý Nguyệt Lưu Ảnh đang nói cái gì! Giống như phất tay đuổi ruồiphẩy phẩy qua mặt Nguyệt Lưu Ảnh, nhất thời chọc giận Nguyệt Lưu Ảnh, bắt đượctay của Dạ Nguyệt Sắc. Rống to: “Ta nói ta muốn cưới ngươi!”

“Chuyệnliên quan gì tới ta!” Dạ Nguyệt Sắc liếc Nguyệt Lưu Ảnh một cái, dáng vẻ hoàntoàn không để ý khiến Nguyệt Lưu Ảnh cảm thấy thật thất bại, thái độ của DạNguyệt Sắc kể từ sau khi gặp ở Hoa Đào Tự đối với hắn không phải là khôngnhận thấy được, mới đầu cho là nàng lạt mềm buộc chặt muốn đùa giỡn, nhưng màDạ Nguyệt Sắc đối với hắn căn bản không hề coi trọng, khiến cho hắn không thểkhông hoài nghi suy đoán của mình. Vậy mà hôm nay phát hiện, thì ra nàng thậtsự đối với hắn vốn không có một chút tình cảm, ngay cả khi lần này tìm tòinghiên cứu ở bên trong, Nguyệt Lưu Ảnh phát hiện trong lòng ngày càng không cònlà của mình. Đợi đến hắn ý thức được điểm này, trái tim đã không giống như lúcban đầu.

Tráitim tựa như có hai tia lưới, trong có hàng nghìn nút thắt. Trong tim của hắn đãbị một nữ nhân nào đó nắm sợi ở bên trong chạy loạn, đến bây giờ đã trở thànhhỗn loạn.

Khôngbỏ được thể diện của mình, luôn nghĩ trước kia nàng thích hắn, như vậy hôm naynhất định cũng thích hắn.

“Chỉcần phụ hoàng hạ chỉ, chúng ta phải thành thân, cho dù sét đánh xuống cũngkhông thể thay đổi!” Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên bình tĩnh, nói với Dạ Nguyệt Sắc,vừa nghĩ đến đây tâm tình đột nhiên không khỏi sáng sủa lên, thì ra là biếtđược muốn cùng kết hôn với nàng, tựa hồ cũng không bết bát đến vậy.

“Ngươichỉ có chút bản lãnh này?” Phục hồi tinh thần lại, Dạ Nguyệt Sắc ánh mắt khinhthường nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, “Ngoại trừ cha mẹ cho ngươi thân phận địa vị, ngươicho rằng chính ngươi là ai?”

DạNguyệt Sắc hết sức thông cảm nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, môi hơi cong một chút, lưulại người đang kinh ngạc, đi về phía trước

Dọctheo đường đi, nàng tàn phá không ít hoa, chỉ vì giờ phút này tâm tình của nàngcực kỳ khó chịu, hết sức khó chịu! Cho đến khi văng lên giọng nói miễn cưỡngcủa một người, khiến Dạ Nguyệt Sắc tức giận tới điểm cao nhất.

“Nhữngthứ hoa này đều là ngàn vàng khó có được đấy!” Nguyệt Vô Thương chẳng biết lúcnào xuất hiện ở trước mặt của Dạ Nguyệt Sắc, ngón tay trắng nõn thon dài lướtqua đóa hoa mềm mại bên cạnh, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, nụ cười nơi khóe miệnglọt trong mắt đẹp tới lóa mắt như vậy, có thể thấy được người nào đó tâm tìnhrất tốt.

Nhưngkhi nhìn ở trong mắt Dạ Nguyệt Sắc lại thay đổi, mới vừa hắn liền đối với ThanhNghê mỹ nhân cười như vậy, hiện tại nàng cảm thấy thoạt nhìn rất ghét, cực kỳkhó chịu!

“Hừ!”Dạ Nguyệt Sắc hừ lạnh một tiếng, lướt qua Nguyệt Vô Thương đi về phía trước,tay lại bị người khác bắt được!

“Tứcgiận à!” Giọng nói dễ nghe từ phía sau truyền đến, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cảmthấy tủi thân, mới vừa rồi liếc cũng không thèm liếc nàng một cái, lại nhìnsang Thanh Nghê mỹ nhân tươi cười đẹp đến như thế! Bây giờ nhìn xong mỹ nhânmới nhớ tới nàng, tại sao bình tĩnh như vậy mà tới hỏi nàng “Tức giận sao?”

Nàngdĩ nhiên rất tức giận!

“Buôngra!” Trong lòng cảm thấy tủi thân, trong giọng nói không tự chủ mang theo phầnnức nở, Dạ Nguyệt Sắc dùng sức thoát khỏi tay của Nguyệt Vô Thương.Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc dùng sức, sợ đả thương nàng, thở dài buôngtay ra.

“Đừngnóng giận!” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng nói, mặc dù bộ dạng ghen tuông của nàngngược lại đáng yêu quá xá! Nhưng mà bình dấm chua một lát lại trở mình, dángđiệu lê hoa đái vũ rất đẹp, thế nhưng hắn lại luyến tiếc để cho nàng như vậy.

“Tựmình tìm mỹ nhân ôn uyển đi, hừ!” Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thươngquát, “Muốn vóc người có vóc người, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, sau đó Cầm KỳThư Họa mọi thứ tinh thông, nhìn người hiểu ý, hiền lương thục đức, ôn uyểnđộng lòng người, mỹ nhân bên ngoài xinh đẹp bên trong thông minh là tay gấu,đột nhiên chán ăn tay gấu, thay đổi khẩu vị muốn ăn con cá nhỏ là ta đây cóphải hay không. . . . . .”

NguyệtVô Thương nụ cười vẫn như cũ nhìn Dạ Nguyệt Sắc la lối om sòm, dáng điệu ghentuông thật rất đẹp mắt. Nhưng mà, cuối cùng vẫn thở dài, dịu dàng nói: “Nàocó.”

“Cólà có!” Dạ Nguyệt Sắc càng quát to với Nguyệt Vô Thương: “Ngay cả cái tên nhânyêu Nguyệt Lưu Ảnh cũng nhìn ra, ta so với hắn thông minh hơn, làm sao khôngbiết! Còn huynh nữa, mới vừa rồi cũng không thèm liếc ta lấy một cái!”

NguyệtVô Thương có chút buồn cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, đây là Logic gì? Hắn cũng khôngtức giận, nàng mới vừa thân mật lôi kéo A Ảnh, vậy mà nàng ngược lại còn tứcgiận. Hơn nữa trời đất làm chứng, mới vừa rồi tâm tư của hắn tất cả đều ở trênngười nàng.

“Khôngcó!” Nguyệt Vô Thương vẫn ôn hòa như cũ, đưa tay chuẩn bị kéo tay Dạ Nguyệt Sắcqua, lại bị nàng nhanh chóng tránh ra, khuôn mặt nước mắt ròng ròng, khiếnNguyệt Vô Thương càng không có lực chống đỡ, sau đó hướng về phía hắn nói,

“Tháihậu muốn huynh cưới nàng ta đúng không ?” Dạ Nguyệt Sắc nghĩ tới hôm nay cùnggọi Nguyệt Vô Thương, Vân Thanh Nghê, Nguyệt Lưu Ảnh, cùng nàng đến, cuối cùnghai bên chạm mặt ở Ngự Hoa Viên, chính là ý tứ này!

Sauđó nghĩ đến Nguyệt Vô Thương cùng Vân Thanh Nghê bộ dạng tiếp xúc hài hòa, cố ýbỏ qua cơn tức giận của nàng, ủy khuất nói: “Huynh cưới nàng ta, ta liền gả choNguyệt Lưu Ảnh! Hừ!”

Sauđó một cước dẫm lên trên mu bàn chân của Nguyệt Vô Thương, khiến tấm dung nhanyêu nghiệt chốc lát vặn vẹo. Nói xong liền chạy về phía trước ! Nguyệt VôThương sững sờ ở tại chỗ, hắn lúc nào thì nói muốn cưới Vân Thanh Nghê hả ?Nàng gả cho Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Vô Thương đôi mắt nguy hiểm híp lại, chớhòng mơ tưởng!

Nhìnthân ảnh Dạ Nguyệt Sắc chạy rời đi, mới vừa rồi nức nở, trong lòng lại có chútđau lòng, nhưng mà trong cung thật không phải là nơi có thể nối liền tình cảm,xem ra tối nay hắn lại phải đi trèo tường rồi. . . . .(^o^)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv