Dù cho Độ Ngân Thân đã sớm biết Hàn Phỉ là một người cực kỳ có năng lực, thế nhưng hắn cũng không ngờ đối phương chỉ tốn một đêm liền có thể phác thảo sơ đồ toàn bộ phương án, nhất là sơ đồ phác thảo này cũng không phải bôi vẽ linh tinh, mà là bố trí toàn bộ nơi đóng quân một cách hoàn chỉnh. Độ Ngân Thân không phải là kẻ ngu, sau khi nhìn kĩ bản vẽ liền hiểu, trang giấy mỏng manh trong tay mình có giá trị quan trọng đến bậc nào, hắn cố gắng khống chế hô hấp, ánh mắt có chút tham lam nhìn bản vẽ, cuối cùng nhìn về Hàn Phỉ đang đứng trước mặt.
Lúc này trạng thái tinh thần của Hàn Phỉ rất kém, một đêm không ngủ, khiến vành mắt nàng đen thui, thế nhưng ánh mắt kia vẫn cứ sáng ngời.
Độ Ngân Thân lộ ra nụ cười, nói: "Quả nhiên không hổ là thành chủ, phần trí tuệ này quả thực không gì sánh được."
Hàn Phỉ cũng không nghe lọt lời khen của hắn, nói thẳng: "Đừng nói nhảm, bản vẽ ta đã vẽ cho ngươi, ngươi cũng nhìn ra tầm quan trọng của nó, vậy dựa theo ước định, ngươi nhất định phải thả chúng ta ra."
Độ Ngân Thân thu lại bản vẽ, sắc mặt bình tĩnh nói: "Các ngươi vẫn chưa thể đi."
Hàn Phỉ thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên! Người này không tốt đẹp như thế mà!
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Cái này tựa hồ không giống với những gì chúng ta đã nói lúc trước."
Độ Ngân Thân lắc đầu, nói: "Không, lúc trước chúng ta nói là, ngươi phải thay ta cải tiến nơi này thành pháo đài, chứ không phải.. chỉ đơn giản là ném cho ta một tờ bản vẽ."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Có ai đã từng đã nói, ngươi, rất tiện chưa?"
Độ Ngân Thân vẫn mỉm cười, nói: "Ta chỉ biết rõ, bất kể như thế nào, ngươi vẫn phải ở lại chỗ này thêm một quãng thời gian, đến khi, pháo đài của ta được kiến tạo xong."
Hàn Phỉ hít sâu có một hơi, trực tiếp xoay người muốn rời đi, thế nhưng lập tức đã có người ngăn cản nàng, đó là hai nam nhân vô cùng cường tráng cao to, hai bên trái phải, chặn cái cửa lại vô cùng chặt chẽ. Từ động tác của hai người kia, Hàn Phỉ thậm chí còn có thể đoán ra được, họ không chỉ có tác dụng canh cửa, mà còn có thể ngăn chặn toàn bộ khả năng đào tẩu của nàng. Hai người kia, là cao thủ.
"Ngươi vẫn chưa thể rời đi, ta còn cần ngươi giúp một chuyện."
Nụ cười của Hàn Phỉ cứng ngắc, mặc mấy thị nữ loay hoay bên người nàng, mà y phục trên người cũng làm nàng rất không thoải mái, thế nhưng Độ Ngân Thân ngồi trước mặt, tâm tình tựa hồ vô cùng tốt, hắn một tay chống cằm, cứ thế nhìn Hàn Phỉ cười mỉm.
Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Ta trước giờ không biết thì ra Tiểu tù trưởng cũng lắm khát khao như vậy, ngay cả phụ nữ có chồng cũng không buông tha."
Lời nói sắc như dao khiến nụ cười của Độ Ngân Thân cứng ngắc một hồi, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, nói: "Cha ta sắp quay về, ngươi giúp ta ngăn trở ông ấy một hồi thì không thể tốt hơn."
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười giả tạo, nói: "Ta sẽ nói cho cha ngươi biết, ngươi là người con trai có hiếu như thế nào."
Độ Ngân Thân cũng không sợ vì bị Hàn Phỉ uy hiếp, nói: "Ngươi muốn nói thì tùy ngươi, nhưng ta bảo đảm bộ hạ của ngươi cũng sẽ thiếu đi mấy người đấy."
Hàn Phỉ siết chặt nắm đấm, đôi mắt cũng bốc lửa.
Tâm tình của Độ Ngân Thân lại càng tốt hơn, nói: "Ngươi biết không, ngươi có một nhược điểm cực lớn, đó chính là quá trọng tình nghĩa, cho nên giờ khắc này mới để ta lợi dụng, thế nhưng thành thật mà nói, đặc điểm này của ngươi cũng rất tốt."
Hàn Phỉ hít sâu vài hơi, mới khống chế bản thân không ném giày vào mặt hắn.
Rất nhanh, Hàn Phỉ xinh đẹp hoàn chỉnh đứng trước mặt Độ Ngân Thân, lần này, khuôn mặt bẩn thỉu của nàng cũng bị tẩy sạch sành sanh, dung nhan đẹp đẽ hoàn toàn lộ ra, đôi lông mày tự nhiên nhưng lại có một luồng hấp dẫn trí mạng, mà bộ y phục nàng mặc trên người cũng là trang phục đặc sắc của nơi này. Không nhìn ra nó được làm từ da của loài vật nào, một bên tay áo ngắn làm lộ ra một nửa cánh tay trắng nõn, một bên tay áo lại rất dài, đến mức chấm đất, mà nửa người dưới, là một loại quần rộng giống như váy, giày cũng làm bằng da, mũi giày hơi vểnh lên, da rất mềm, đi vào chân rất thoải mái, hành động cũng vô cùng thuận tiện.
Mà mái tóc dài đen nhánh của Hàn Phỉ, cũng được thị nữ kết thành từng bím tóc, trên đỉnh đầu còn búi lên, dùng một ít hạt châu cùng mã não làm thành trang sức, còn có mấy sợi tua rua rủ xuống bên tai.
Hàn Phỉ nhìn mình trong gương, khóe miệng co quắp, nhìn mình có chút giống với người Anh-điêng. Có điều bộ dáng này của nàng ở trong mắt Độ Ngân Thân là vô cùng kinh diễm, hắn rất ít khi nhìn thấy trừ người của biên ngoại, lại có người ngoài mặc bộ quần áo này hoàn mỹ đến thế.
Hắn than thở, nói: "Ngươi rất thích hợp."
Hàn Phỉ không nói lời nào, rất không dễ chịu giật nhẹ y phục của mình, cảm thấy cả người không thoải mái.
Lúc này, một người đứng ở cửa nói: "Tù Trưởng đã trở về."
Thân thể Độ Ngân Thân cứng ngắc một hồi, sau đó nhanh chóng đứng lên, nói: "Được, đi theo ta đi. Nhớ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi phải nghĩ cho kĩ."
Sau đó Độ Ngân Thân liền đi trước một bước, Hàn Phỉ cắn môi, nhận mệnh theo sau.
Tin tức Tù Trưởng trở về là hết sức chấn động, gần như toàn bộ nơi đóng quân đều sôi trào lên, đối với người nơi này mà nói, Tù Trưởng chính là tín ngưỡng của họ, là kiêu ngạo của họ, họ chính là đội quân 5 sao duy nhất của một vùng rộng lớn này, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, gần như không hề thất bại! Chiến tích hoàn mỹ như vậy cũng khiến thanh danh của Tù Trưởng lan xa.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy vị Tù Trưởng kia, liền cảm thấy hơi kinh ngạc, người đàn ông này cũng không quá bá khí, thậm chí cũng không phải quá khôi ngô, nhìn qua ngược lại có chút giống một người thư sinh, ngôn hành cử chỉ đều không có nửa phần thô tục.
Độ Ngân Thân chủ động tiến lên, thấp giọng nói: "Cha."
Thanh âm bình tĩnh, không chút khác thường, không có vẻ chờ mong, nhưng cũng không ghét bỏ. Độ Tái, chính là Tù Trưởng, cũng là phụ thân của Độ Ngân Thân, là tướng quân 5 sao nổi tiếng một vùng, tục danh của ông ta không có ai là không biết, thậm chí lúc nhắc đến cái tên này ai nấy cũng đều thầm run sợ trong lòng, dưới vẻ ngoài nhã nhặn giống như thư sinh kia, là những chiến tích lôi lệ phong hành cùng máu tanh.
Thế nhưng cho dù là nhân vật như vậy, lúc nhìn thấy con trai của mình, vẫn lộ ra một nụ cười chân thành, cười đến nỗi thấy cả được nếp nhăn nơi khóe mắt của ông ta, Độ Tái vỗ vỗ vai Độ Ngân Thân, nói: "A Thân, con trở về a, đã rất lâu rồi cha chưa gặp con."
Độ Ngân Thân cúi đầu, nói: "Xin lỗi cha, thời gian hài nhi ra ngoài quá lâu."
Độ Tái vung vung tay, nói: "Thời gian không trọng yếu, trọng yếu là có thu hoạch gì không? Nơi biên ngoại này đúng là vẫn còn quá nhỏ, con trai của Độ Tái ta không nên bị ràng buộc ở mảnh hoang mạc này, Trung Nguyên Đại Lục mới là cái nôi của chúng ta, chuyến này con đi vào tìm kiếm cũng là khổ cực."
Lúc nghe thấy câu nói này, đồng tử của Hàn Phỉ co rụt lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục nguyên trạng.
Độ Tái nhìn đứa con trai xuất chúng của mình, trong lòng cũng tràn đầy vui mừng, đứa con trai này xưa nay chưa từng khiến ông ta thất vọng, tuổi còn trẻ nhưng tài năng xuất chúng, càng hiếm có hơn là không có một chút kiêu căng, ngạo mạn.