Lúc Độ Ngân Thân nói xong câu đó, có mấy người bị áp giải vào, mà khi Hàn Phỉ nhìn thấy mấy người kia, bàn tay liền siết chắt lại. Họ chính là nhóm người Cừu Thanh Thư lưu ở chỗ đóng quân. Người của nàng, bị tận diệt.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, sắc mặt vốn trấn định đã thay đổi, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Độ Ngân Thân tựa hồ hết sức hài lòng với vẻ mặt hiện tại của Hàn Phỉ, hiển nhiên, hắn rất hứng thú khi nhìn thấy sự trấn định trên mặt Hàn Phỉ xuất hiện vết nứt, điều này làm nội tâm hắn có cảm giác thành tựu.
"Hàn Phỉ, ngươi nói một mình ngươi không làm được, hiện tại, ta mang đồng bạn tới cho ngươi, hiện tại nói cho ta biết, ngươi có thể làm được không?"
Hàn Phỉ không lập tức trả lời, Độ Ngân Thân cũng vô cùng kiên trì chờ đợi, sắc mặt đầy vẻ ung dung, giống như chắc chắc Hàn Phỉ sẽ đồng ý vậy.
Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Bọn họ làm sao vậy?"
Từ lúc nhóm người Cừu Thanh Thư bị áp giải vào, đều là thần chí không tỉnh táo, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không thể tập trung ở cùng một nơi, sắc mặt hoảng hốt, cả người nhìn qua giống như một kẻ ngốc vậy.
Độ Ngân Thân vung vung tay, nói: "Đừng lo lắng, lực chiến đấu của thủ hạ ngươi quá cường hãn, muốn hoàn hảo không chút tổn hại mang về còn tiêu tốn của ta không ít tinh lực cùng nhân thủ, vì thế không thể làm gì khác hơn dùng một chút thủ đoạn, thế nhưng sẽ không ảnh hưởng, nhiều lắm là trạng thái này sẽ kéo dài thêm mấy ngày, thế nhưng.. nếu để ta chờ quá lâu, ta sẽ không thể bảo đảm bọn họ có như vậy cả đời hay không."
Hàn Phỉ căng thẳng, nói: "Ngươi hạ độc bọn họ?"
Độ Ngân Thân chỉ cười không đáp, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Ta đáp ứng ngươi, thế nhưng ngươi phải bảo đảm một người trong số bọn họ cũng không được xảy ra chuyện gì."
Độ Ngân Thân dường như càng thêm vui vẻ, nói: "Không thành vấn đề, ta đáp ứng ngươi."
Hàn Phỉ nhìn nhóm người bị trói, lại liếc mắt nhìn Độ Ngân Thân, trong lòng cười lạnh một tiếng, rất tốt, người này đắc tội nàng.
Từ sau khi Hàn Phỉ 'đồng ý', nàng có thể tùy ý hoạt động không bị hạn chế đi lại nữa, thế nhưng phía sau nhất định có người đi theo, dù sao Độ Ngân Thân cũng không ngốc.
Những người phụ trách đi theo Hàn Phỉ đều là tiểu tướng lĩnh được huấn luyện vô cùng cao siêu, trừ phục tùng mệnh lệnh thì chính là phục tùng mệnh lệnh, sẽ không bị bất kỳ vật gì lay động, vì thế Hàn Phỉ cũng từ bỏ dùng lời nói câu thông với họ. Bởi vì phải bắt đầu cải tạo, muốn rèn đúc Vũ Châu thành thứ hai, Hàn Phỉ cũng có thể đoán được mục đích của Độ Ngân Thân, đơn giản chính là nhớ thương vuc khí cũng thiết kế pháo đài của Vũ Châu thành, thế nhưng điểm này, thành thật mà nói, là thế mạnh của Man Diệp, nàng tuy có liên quan đến, thế nhưng cũng chỉ là người đưa ra phương án đại khái mà thôi, chính thức muốn xây dựng một pháo đài thì cần phải có lực lượng đo lường chuyên nghiệp, ở phương diện này, Man Diệp mới là chuyên gia.
Nhưng Độ Ngân Thân cũng không tin tưởng điểm này, chỉ một mực cảm thấy Hàn Phỉ thân là thành chủ Vũ Châu thành, tự nhiên là có cách. Vì cải tạo, Hàn Phỉ đưa ra yêu cầu thứ nhất, đó chính là phải đem nơi này chỉnh lí một lần, tiến hành đo lượng, Độ Ngân Thân đồng ý, có điều, lần này, là hắn tự mình theo Hàn Phỉ cùng ra ngoài.
Hàn Phỉ thầm quan sát Độ Ngân Thân, không thể không nói, nơi này chính là địa bàn của hắn, dọc đường đi, tất cả dân chúng đều tự giác cúi đầu, giống như rất sợ phải đối diện với hắn.
"Ngươi đang tò mò cái gì?" Độ Ngân Thân trực tiếp hỏi.
Hàn Phỉ thu tầm mắt lại, nói: "Quân đội 5 sao đại để là không cần phòng thủ mạnh mẽ như vậy, vùng này sợ là không có người nào dám đánh chủ ý với Tù Trưởng."
Hàn Phỉ nói đều là thật, ở nơi này, sợ là không có người nào đầu óc không tỉnh táo muốn tấn công một đội quân 5 sao, chỉ dựa vào việc đối phương có thể không chút biến sắc bắt được người của nàng, Hàn Phỉ cũng có thể suy đoán được cái gọi là 5 sao đến cùng là cường hãn bao nhiêu, ít nhất là hiện tại, không phải là lực lượng mà nàng có thể chống đối.
Độ Ngân Thân cười cười, nói: "Ta không biết ngươi là một người hiếu kỳ như vậy."
Hàn Phỉ dừng bước lại, ánh mắt trở nên sắc bén, nói: "Ngươi muốn thoát ly khỏi sự khống chế của cha ngươi sao?"
Câu hỏi trực tiếp như vậy khiến bầu không khí giữa hai người đột nhiên căng thẳng lên, Độ Ngân Thân thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên nguy hiểm chút, nói: "Hàn Phỉ, có ai từng nói, ngươi nói chuyện quá trực tiếp chưa?"
Hàn Phỉ gật đầu, sờ sờ cằm, nói: "Có, còn rất nhiều, thế nhưng thông thường đều là ta đoán đúng, vì thế vẻ mặt của họ rất giống với ngươi bây giờ."
Độ Ngân Thân: "..."
Đột nhiên, Độ Ngân Thân cười ra tiếng, khuôn mặt anh tuấn cũng bớt đi vẻ lạnh lùng cùng tà tính, thêm mấy phần ấm áp, hắn không nhịn được đưa tay ra đỡ trán, có vẻ tương đối bất đắc dĩ.
"Vậy có người nào từng nói ngươi rất thú vị không? Sao nào, sau khi hoàn thành chuyện này, ngươi thật sự không muốn lưu lại sao?"
Giọng nói của Độ Ngân Thân mang theo vài tia mị hoặc, dường như đang dẫn dụ Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ lùi về sau vài bước, nói: "Ta có hai đứa bé, trong đó có một đứa, vẫn chờ ta trở về."
Nụ cười trên mặt Độ Ngân Thân cứng ngắc lại, đầy vẻ khó có thể tin, giọng điệu cũng biến đổi.
"Ngươi có con?"
Hàn Phỉ cươi tươi, cười đến vô cùng chân thành nói: "Tiểu tủ trưởng đừng nói quá nhiều lời lẽ ám muội với một người phụ nữ có chồng a."
Độ Ngân Thân dường như vẫn chưa hoàn hồn lại, ánh mắt đăm đăm nhìn Hàn Phỉ, làm sao cũng không thể chấp nhận lới nói của Hàn Phỉ. Hai đứa bé? Nữ nhân này.. đã thành hôn? Thậm chí còn có hai đứa con! Không! Sao có thể có chuyện đó!
Hàn Phỉ dứt khoát nói: "Tiểu tù trưởng, tin tình báo của ngươi tựa hồ không đủ toàn diện, ta có thể hiểu được, chúng ta tiếp tục đi xem hoàn cảnh nơi này đi."
Nói rồi, Hàn Phỉ liền đi trước hai bước, lưu lại Độ Ngân Thân đứng đơ như người gỗ, ánh mắt Hàn Phỉ liếc qua nhìn thần tình này của hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đợi đến khi Hàn Phỉ đi xem xong, trong lòng đã có tính toán, nơi này so với nàng nghĩ còn xuất sắc hơn, trừ một số tài liệu thiếu thốn, nơi này đã không có chút nào lạc hậu cùng đơn sơ, thậm chí còn vô cùng tiên tiến, rất nhiều loại cấu tạo Hàn Phỉ cũng chưa từng thấy, Hàn Phỉ bảo đảm, nếu Man Diệp ở đây, tuyệt đối sẽ cực kỳ hưng phấn.
Ngay đêm đó, Hàn Phỉ liền muốn bút giấy mực, bắt đầu vẽ, ánh nến chiếu cả một đêm không tắt, mãi đến tận sáng hôm sau, Hàn Phỉ đã nằm sấp trên bàn mà ngủ, mà dưới đất, rơi đầy giấy vẽ của nàng.
Trên mặt bàn chỗ nàng đang ngủ, có một tờ giấy hoàn chỉnh, vẽ lại tỉ mỉ toàn bộ nơi đóng quân. Lúc Độ Ngân Thân cầm được tờ bản vẽ này, ngón tay hắn cũng run rẩy một hồi, là hưng phấn đến run rẩy.