Hàn Phỉ không đợi Hồ Ba Quận giải thích đã tận mắt nhìn thấy Vu Y chữa bệnh ra sao. Chỉ thấy ông lão kia chờ sau khi ngọn lửa biến mất, thu lại Mộc Trượng, chống bên người, sau đó bên cạnh lão liền lập tức có người đứng ra, dùng một công cụ đặc thù, giống như một cái muôi cán dài, múc một muỗng bột trong lư hương, bỏ vào một cái bát, trong bát đã sẵn nước, người kia trực tiếp dùng ngón tay khuấy lên một chút. Sau đó, đã có người tiến lên, là quỳ tiến lên, dùng hai tay cung kính bưng lấy cái bát, có vẻ là người nhà của bệnh nhân kia, bái lạy Vu Y, mới cầm bát nước, cứng rắn cho bệnh nhân kia uống hết.
Hàn Phỉ cũng nhìn thấy sau khi người bệnh uống vài ngụm nước tàn hương liền sặc đến hô hấp không thông, thế nhưng người nhà hắn sợ hắn lãng phí một giọt tiên dược thật vất vả mới cầu xin được, dùng lực cạy cằm hắn ra, rót vào miệng hắn. Vị Vu Y kia cứ thế đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn tình cảnh này, dường như lão cho rằng bản thân ban bát nước tàn hương đen thui kia chính là thiên đại ban ơn. Trên thực tế, đối với lão mà nói, có thể được Vu Y cứu chữa, chính là một chuyện vô cùng vinh diệu.
Nhưng mà.. Hàn Phỉ nhìn đến trợn mắt há mồm, nàng chưa từng chứng kiến tình cảnh nào như thế! Mắt thấy người bệnh đã bị bát nước tro kia làm sặc đến không thể thở nổi, thế nhưng người bên cạnh không có ai cảm thấy bất ổn, ngược lại là vô cùng cung kính cùng cảm tạ nhìn Vu Y kia, ngay cả người nhà bệnh nhân cũng cảm thấy đây là hiện tượng bình thường.
Mấy người Hàn Phỉ cứ thế đứng nhìn tình cảnh này, xung quanh một đám người đều đang quỳ xuống lại có vẻ rất nổi bật, thế nhưng Hàn Phỉ không nhúc nhích, nàng biết rõ nặng nhẹ, ở một nơi xa lạ như thế này, tùy ý cậy mạnh nói không chừng sẽ chọc ra mầm họa, thậm chí còn làm liên lụy đến mọi người. Vì thế Hàn Phỉ không nhúc nhích, nàng cố gắng đè suy nghĩ trong lòng mình lại.
Thế nhưng luôn có một loại họa, gọi là ngươi không tìm đến, thì nó liền sẽ tự mình tìm tới cửa. Ánh mắt của Vu Y kia rời khỏi đám đông đang quỳ lạy, lập tức nhìn thấy nhóm người Hàn Phỉ, họ thật sự quá dễ thấy.
Hàn Phỉ lưu ý đến ánh mắt của Vu Y kia, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Nàng cũng không muốn trêu chọc người kia, vì thế liền xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại!" Thanh âm già yếu khô khốc của Vu Y xuyên qua đám người mà tới. Thế nhưng bước chân của Hàn Phỉ cũng không ngừng lại, chuyên tâm rời khỏi nơi phức tạp này. Lập tức có người từ phía sau Vu Y xông lại, ngăn cản nhóm người Hàn Phỉ.
"Vu Y đại nhân bảo các ngươi đứng lại, các ngươi không nghe thấy sao!"
Sắc mặt mấy người Hàn Phỉ trở nên khó coi, hiển nhiên, tên Vu Y kia đang tìm cớ gây chuyện. Quả đúng là không sai, lão đầu tử Vu Y kia nhìn về phía họ, trực tiếp nói: "Quỳ xuống, khẩn cầu thần linh tha thứ."
Sắc mặt Hàn Phỉ lạnh đi mấy phần. Không có một ai quỳ xuống, Hồ Ba Quận có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên định với suy nghĩ của bản thân, nếu hắn đã lựa chọn đi theo Hàn Phỉ, vậy vào những lúc như thế này tốt nhất đừng làm trái lại.
Thấy đám người này quả nhiên là không có một ai quỳ xuống, lập tức liền có một nhóm người nhìn về phía bọn họ, đều là dân chúng bình thường, ánh mắt của họ đều bất thiện, giống như mấy người nhóm Hàn Phỉ đã làm gì chuyện tày đình gì đó không thể tha thứ.
Nét mắt già nua của Vu Y càng thêm khó chịu. Hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ có kẻ dám không nể mặt lão ngay ở trước mặt mọi người như thế, đây chính là chuyện trước nay chưa bao giờ có a! Trước đây mỗi một lần xuất hành, không phải là tất cả mọi người đều quỳ xuống bái triều lão sao? Thế nào lại có người vô lý như thế!
"Đánh gãy chân chúng cho ta." Lão Vu Y lạnh giọng ra lệnh.
Một câu nói này lập tức khiến mọi người lạnh lẽo trong lòng, đồng thời nảy sinh một ý nghĩ: Lão đầu thối thật ác độc! Thế nhưng điều này cũng có thể chứng minh, ở biên ngoại, không đáng giá nhất, quả nhiên chính là mạng người.
Bởi vì lão Vu Y ra lệnh, lập tức liền có mấy đại hán vạm vỡ đi tới, trong tay còn cầm gậy to, tựa hồ thực sự muốn động thủ với họ vậy.
Hàn Phỉ đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Lang băm."
Chỉ có hai chữ, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người vô cùng rõ ràng. Lập tức khiến đám đông cả kinh, không ngờ còn có người dám nói Vu Y như thế!
Lão Vu Y tất nhiên là nghe thấy, lão tức nổ cả phổi, quát: "Ngươi nói cái gì?"
Hàn Phỉ không chút khách khí lặp lại một lần nữa: "Ta nói, ngươi là lang băm."
Bàn tay lão Vu Y cầm mộc trượng siết lại thật chặt, căm tức chỉ vào Hàn Phỉ, nói: "Gϊếŧ chết nữ nhân này cho ta! Băm thành thịt vụn! Ta muốn hiến tế nàng ta cho Thiên Thần!"
Dứt lời, những đại hán kia lập tức cầm gậy xông tới, thế nhưng Trì Tư cùng Hồ Ba Quận cũng đồng thời lao tới, Hồ Ba Quận vô cùng rõ ràng thân phận cùng địa vị của Hàn Phỉ, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, thì đừng nói đến việc đi lang bạt, e là có thể còn sống rời khỏi nơi này hay không cũng còn là ẩn số.
Trì Tư trực tiếp rút bội kiếm, nói: "Nếu muốn động thủ, trước tiên phải bước qua cửa ải của ta đã!"
Dù khí thế của Trì Tư có cường đại ra sao, cũng không thể thay đổi việc nàng là một người phụ nữ, vì thế cũng không có bao nhiêu người thèm để nàng vào trong mắt.
Ánh mắt Hàn Phỉ lạnh lẽo, lúc hai bên chuẩn bị đối đầu, nàng đột nhiên mở miệng nói: "Hắn vốn không cần chết, thế nhưng hiện tại, đã bị ngươi hại chết."
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên. Nữ nhân này lại dám hai lần liên tiếp nghi ngờ Vu Y! Quả thật là lớn mật!
Lần này, lão Vu Y càng thêm xem thường, nói: "Ngươi thì biết cái gì! Ở đây nói ẩu nói tả, chẳng qua chỉ là nữ nhân đái không qua ngọn cỏ! Làm được trò mèo gì!"
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Coi thường nữ nhân đến thế? Chẳng lẽ ngươi không phải do mẹ ngươi sinh ra à? Hay là do thần linh dùng bùn nặn ra ngươi?"
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, vô cùng khiếp sợ.
Lão Vu Y bị chọc tức đến cả người run rẩy, nói: "Ngươi, sao ngươi dám.."
Hàn Phỉ không trả lời, mà từng bước một đi về phía trước, Trì Tư cầm kiếm đứng sau lưng nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể vì bệ hạ mà chiến.
Đám người vốn đang quỳ trên mặt đất cũng dồn dập lùi sang hai bên để ra một con đường, những đại hán vạm vỡ cũng không hề động thủ, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Hàn Phỉ. Hàn Phỉ dừng bước lại, đứng ở trước mặt người bệnh kia, lúc này, người nhà bệnh nhân đã há hốc mồm, cũng quên phải tiếp tục rót nước tàn hương cho hắn, nhưng.. người này vừa rồi còn giãy dụa bây giờ đã không cử động nữa, chỉ thi thoảng co giật do phản xạ sinh lí mà thôi.
Lúc người nhà bệnh nhân nhìn thấy tình cảnh này lập tức liền khóc to, ghé vào trên người hắn, hô: "Con trai đáng thương của ta! Thần linh sao lại vứt bỏ con a! Con ơi!"
Lúc này lão Vu Y thở dài một hơi, nói: "Phúc đức của các ngươi còn không được thần linh chứng giám, không cảm động đến thần linh, vì thế thần linh muốn thu linh hồn hắn, thế nhưng đừng lo lắng, đời sau, hắn sẽ nhận được cứu rỗi."
Lời nói của lão Vu Y hoang đường như vậy nhưng lại được tất cả mọi người đồng ý, bọn họ hầu như đều lộ ra vẻ đồng tình lại nén bi thương, tựa hồ không hề có một chút phản bác nào.