Hồ Ba Quận hết sức nghiêm túc nói với Hàn Phỉ, những nơi tụ tập đều sẽ có một quân đội trấn thủ, nơi tụ tập rộng lớn bao nhiêu, thì nhánh quân đội đó sé mạnh mẽ bấy nhiêu, vì thế quân đội ngoại lai tốt nhất đừng tùy tiện tới gần.
Hàn Phỉ tỏ vẻ đã hiểu, sau đó sắp xếp phần lớn người ngựa đóng quân, giao cho Cừu Thanh Thư cùng Khôi Nam phụ trách bảo vệ, mà Hàn Phỉ cùng với Hác lão bản, Trì Tư, Hồ Ba Quận và hai thủ hạ của hắn, một nhóm sáu người tiến vào nơi tụ tập.
Lúc vừa đến nơi, Hàn Phỉ hơi có chút kinh ngạc, nơi tụ tập này ngược lại là có chút giống với một thành trấn nhỏ, tuy không thể giàu có bằng, nhưng ít ra so với nơi ở của Hồ Ba Quận thì tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì nhóm người Hàn Phỉ đều đã thay đổi y phục, mặc đồ mà A Như chuẩn bị cho, lập tức trở thành những phụ nhân thông thường, ngay cả gương mặt đẹp đẽ cũng bị bôi bẩn, nhét vào giữa một đám người cũng không hề bắt mắt chút nào. Cho nên khi bọn họ đi vào cũng không có ai chú ý đến họ.
Hàn Phỉ rất hiếu kì với phong tục, lối sống của người biên ngoại, ánh mắt của nàng một mực quan sát những gì diễn ra xung quanh, liền phát hiện tố chất thân thể của người ở đây tựa hồ có vẻ rất tốt, dù thân hình hơi gầy, nhưng tinh thần đều không tệ, ngay cả cánh tay lộ ra cũng vô cùng rắn chắc.
Trong không khí đột nhiên truyền tới một mùi hương thơm ngọt. Hàn Phỉ dừng bước, những người khác cũng dừng lại theo, hiển nhiên là cũng ngửi thấy được mùi vị này.
Hác lão bản kinh ngạc nói: "Mùi hương ngọt ngào như thế, là là từ cái gì vậy?"
Hàn Phỉ cẩn thận ngửi, sau đó sắc mặt liền thay đổi, ném cho mấy người khăn tay, nói: "Che mũi!"
Mặc dù không biết tại sao, thế nhưng mọi người vẫn vô ý thức nghe lời Hàn Phỉ, sau khi dùng khăn tay che mũi, Trì Tư không hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nói: "Bên trong có trộn lẫn mê hương, ngửi nhiều không tốt."
Hồ Ba Quận lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói: "Ngươi hiểu Vu Thuật?"
Hàn Phỉ quay đầu, hỏi lại: "Vu Thuật là cái gì?"
Hồ Ba Quận ngơ ra, nói: "Ngươi không hiểu Vu Thuật thì sao lại biết trong mùi hương này có gì?"
Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề, nói: "Ta là một đại phu."
Hồ Ba Quận buồn bực nói: "Đại phu là gì?"
Hác lão bản trợn mắt lên, hỏi: "Ngay cả đại phu là gì ngươi cũng không biết sao?"
Gương mặt Hồ Ba Quận lộ vẻ mê man.
Thấy hắn tựa hồ không giống như giả bộ, Hác lão bản mới giải thích một câu: "Đại phu chính là người đi cứu sống kẻ khác, chỗ các ngươi nếu sinh bệnh, hoặc là bị thương, không cần tìm đại phu chữa bệnh sao? Chẳng lẽ chờ mình tự tốt lên sao?"
Hồ Ba Quận rốt cục hiểu được, nói: "Thì ra đại phu mà các ngươi nói chính là Vu Y!"
Mọi người: "Vu Y?"
Hồ Ba Quận cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Vu Y cũng cứu sống người, là bán thần có thể cảm nhận được thiên mệnh, dùng lực lượng của trời đất để chữa bệnh."
Hàn Phỉ nhíu chặt mày, cái này sao nghe giống như Thần Bà vậy?
Hồ Ba Quận lại nói: "Có điều Vu Y rất trân quý, một người không phải tùy tiện là có thể làm Vu Y, mà các thế hệ Vu Y đều là đơn truyền, môt đời truyền một đời, lão Vu Y sẽ dạy dỗ người kế nhiệm mình từ nhỏ, đến khi bản thân chết đi, thì Vu Y mới sẽ lên thay thế, vì vậy Vu Y ở biên ngoại vô cùng trân quý, không ngờ, nơi này còn có Vu Y a!"
Hồ Ba Quận vừa nói, vừa lộ ra vẻ mặt hâm mộ, tựa hồ vô cùng ước ao có thể có được Vu Y ở nơi này.
Nhóm người Hàn Phỉ lộ ra vẻ ý vị sâu xa. Không ngờ, đại phu ở đây lại thiếu thốn như vậy.
Có điều Hàn Phỉ lại lưu ý đến một chỗ trọng điểm, nói: "Cái gì gọi là Vu Thuật?"
Hồ Ba Quận gãi đầu một cái, nói: "Ta cũng không biết rõ, đại khái chính là câu thông cùng trời đất đi. Cầu xin thần tiên hạ xuống thần lực, là có thể cứu chữa bệnh nhân!"
Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một vệt Ám Quang, nói: "Nhất định có thể cứu sống được sao?"
Hồ Ba Quận lập tức lắc đầu một cái, nói: "Cái này không nhất định! Đại đa số là có thể sống, cũng có người chết, đó chính là do kẻ đó làm nhiều chuyện thương thiên hại lí, thần tiên không cho sống sót!"
Trong lòng Hàn Phỉ cười gằn, quả nhiên, chỗ này vẫn còn ở trạng thái bị phong bế, mê tín đến vậy.
Hồ Ba Quận nhìn về phía phát ra mùi hương kì lạ, nói: "Chúng ta có thể đi nhìn. Nơi này có mùi hương nghĩa là có Vu Y đang làm pháp sự, các ngươi có thể hiểu biết thêm một chút."
Hàn Phỉ cũng đang có ý này. Đoàn người nhanh chóng chạy về nơi phát ra mùi hương. Không bao lâu, đã nhìn thấy một đám đông đang tập trung lại một chỗ, mỗi một người đều nhón chân lên để nhìn, vẻ mặt tựa hồ còn mang theo một loại kính nể. Mà ở giữa đám người, thỉnh thoảng còn truyền đến một trận tiếng thán phục, nương theo đó là mùi hương càng lúc càng nồng nặc.
Hàn Phỉ nhíu mày càng sâu, nàng đến gần một chút, thế nhưng lại bị quá nhiều người ngăn trở, căn bản không nhìn thấy tràng cảnh bên trong.
Đúng lúc này, một loạt tiếng than thở lại vang lên, sau đó đám người đứng xem quỳ xuống lạy, trong miệng hô thần linh hiển linh, thần linh hiển Linh! Lúc này, tràng cảnh bên trong mới triển lộ ra, chỉ thấy có một người đội đấu bồng màu đen, cả thân hình cũng giấu trong áo choàng, lưng còng, trên đỉnh đầu còn cắm vào mấy sợi lông vũ, trên mặt cũng vẽ đồ án kỳ quái, mặt mũi nhăn nheo khô héo như vỏ cây. Liếc mắt nhìn ông lão này liền có cảm giác không thoải mái.
Trên tay ông lão cầm một cái Mộc Trượng cực lớn, đầu trượng giống như con rắn, thỉnh thoảng ông ta lại giơ Mộc Trượng nhỏ giọng ngâm xướng gì đó, thế nhưng căn bản không thể nghe được rõ ràng. Thanh âm kia thật sự không thể nói là êm tai, thậm chí còn có chút chói tai, mà dưới chân ông lão còn đặt một cái lư hương, bên trong lư hương đang tỏa ra từng trận khói xanh, mùi thuốc mang theo hương thơm ngọt hiển nhiên là phát ra từ trong lư hương này. Thỉnh thoảng, ông lão lại điểm mộc trượng mấy lần, ngọn lửa trong theo đó đột nhiên bùng cháy to hơn, lúc này sẽ khiến đám đông phát ra từng trận tiếng kinh hô, sau đó lại càng thêm cung kính quỳ bái. Từ tình cảnh này xem ra, quả thực giống như đang nhảy đồng vậy!
Ngay cả Hồ Ba Quận cũng muốn quỳ xuống lạy, nhưng lại bị cái liếc mắt của Hàn Phỉ làm cho không quỳ nổi, thật giống như nếu hiện tại hắn mà quỳ xuống thì chính là một kẻ ngốc vậy.
Hàn Phỉ mở miệng nói: "Hắn đang làm gì?"
Hồ Ba Quận lập cập nói: "Vu Y đang cứu người a, trước đây nếu tình cờ gặp tình cảnh này, chỉ cần chuyên tâm quỳ bái, nói không chừng sẽ được phù hộ bình an, ta, ta.."
Mấy lời còn lại Hồ Ba Quận không nói ra được, bởi vì ánh mắt của Hàn Phỉ nhìn hắn đích thị là đang nhìn một kẻ thiểu năng.
Hàn Phỉ chuyển ánh mắt sang kẻ gọi là Vu Y trước mặt, còn có một người đang nằm khả năng là bệnh nhân, luôn miệng rêи ɾỉ thống khổ, bên cạnh còn có mấy người đang lau nước mắt, giống như là người thân của hắn.
"Cứu như thế nào? Cứ thế đốt cái lưu hương kia? Liền có thể cứu người à?" Hàn Phỉ hạ thấp giọng hỏi.
Hai chân Hồ Ba Quận hơi run lên, bởi vì lời nói của Hàn Phỉ thật sự là rất không cung kính với Vu Y, đây là chuyện xưa nay chưa từng có! Ở biên ngoại, dù chưa từng tận mắt nhìn thấy Vu Y, đều sẽ nảy sinh sự sùng kính với tồn tại này từ trong tiềm thức.