Hàn Phỉ ho khan mấy lần, hắng giọng, quyết định muốn vì bộ hạ trung thành của mình mà mưu một hồi hạnh phúc.
"Tiểu Mỹ, điều này đại biểu hắn đã hoàn toàn tiếp nhận ngươi."
"Tiếp nhận ta?" Hác lão bản đầy mặt nghi hoặc, còn vô cùng không tin lời giải thích này.
"Khôi Nam là đầu lĩnh của Khôi Chính Quân, mà ở trong Khôi Chính Quân của họ có lưu truyền một tập tục, chỉ khi chính thức tiếp nhận một nửa kia, bọn họ mới mời người đó ở cùng với mình trong hố đất, bởi vì đối với những bộ xương này mà nói, hố đất chính là nơi cứ trú an ổn cuối cùng của bọn họ, là chỗ quan trọng nhất của họ, cũng là nhất là nơi tư mật nhất."
Hác lão bản sửng sốt.
Hàn Phỉ lại nói: "Lâu như vậy, ngươi đã từng nhìn thấy bọn họ nằm cùng ai trong một cái hố chưa?"
Hác lão bản cẩn thận nghĩ một hồi, quả nhiên là không có.
"Vì thế, ngươi nên hiểu rõ, Khôi Nam muốn cùng ngươi chia sẻ một cái hố là biểu thị hắn đã thật sự tiếp nhận ngươi tiến vào thế giới của hắn, chỉ là hắn.. dùng sai cách, trời đông giá rét thế này, quả thực không thích hợp."
Dứt lời Hàn Phỉ cũng không nói thêm gì nữa, mà lẳng lặng nhìn Hác lão bản, nàng biết rõ đối phương trước giờ không phải là một đại tiểu thư chỉ thích được nuông chiều, chỉ là nhất thời không thể hiểu được ý tứ của Khôi Nam thôi.
Quả nhiên, sau khi sững sờ một lúc, Hác lão bản lập tức đứng lên, có chút lo lắng nói: "Hàn Phỉ, ta đi trước đã!"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Được, đi đi."
Hác lão bản vội vội vàng vàng chạy đi tìm Khôi Nam, phát hiện cái kia hố đã bị chôn vùi, nàng vô cùng hoảng hốt, gọi vài tiếng.
"Khôi Nam! Khôi Nam!"
Thế nhưng không có trả lời. Hác lão bản hối hận vô cùng, bản thân không biết tập tục của Khôi Chính Quân, lại còn tức giận trở mặt quay đi, không phải là đã làm thương tổn đến Khôi Nam rồi chứ? Dù sao hắn là chân tâm thực ý mời nàng, cứ như vậy bị cự tuyệt, chẳng lẽ là tức giận bỏ đi rồi?
Lúc này trong đầu Hác lão bản đầy rẫy các loại suy nghĩ không tốt, từng cái đều có thể làm nàng gấp đến phát khóc. Nàng cắn răng một cái, liền đi tìm một cái xẻng, bắt đầu đào đất ở chỗ vốn là cái hố mà Khôi Nam vừa đào kia, dù cho người bên cạnh nhìn thấy muốn tiến đến giúp đỡ cũng đều bị nàng từ chối, kiên quyết muốn tự mình làm. Nếu như là chính bản thân nàng từ chối, thì nàng sẽ tự mình đào trở về!
Bùn đất làm cho một thân y phục xinh đẹp của Hác lão bản đều bị dơ, dưới trời lạnh như vậy mà toàn thân nàng chảy đầy mồ hôi, nàng đưa tay lau lau cái trán, làm cho cả gương mặt cũng bị dính đầy bùn đất, nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi, động tác trên tay cũng không dừng lại. Rất nhanh, một cái hố cũng từ từ hình thành, bùn đất bị đào ra cũng xếp thành một ngọn núi nhỏ, thế nhưng Hác lão bản vẫn không hài lòng, bởi vì sao cái hố nàng đào chẳng ra chút hình dạng nào, cũng không dễ nhìn, rõ ràng Khôi Nam đào rất ưa nhìn mà! Giống như hai chiếc giường vậy! Làm sao nàng đào mãi mà không được như vậy chứ?
Hác lão bản vứt cái xẻng trong tay xuống, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đôi mắt cũng phát hồng, trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức.
"Tiểu Mỹ, nàng làm gì ở chỗ này thế?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hác lão bản đột nhiên đứng lên, đã nhìn thấy Khôi Nam ôm một đống lớn Cam Thảo đứng ở phía sau. Hác lão bản đứng ngẩn ra một hồi, sau đó trực tiếp liền bay nhào đi qua, đụng vào đống cỏ trong lồng ngực Khôi Nam.
Nàng dùng lực ôm Khôi Nam, trong miệng nói: "Xin lỗi chàng! Xin lỗi chàng! Đều tại ta! Là ta không đúng! Tại sao chàng không nói cho ta biết? Ta không phải cố ý giận dỗi! Ô ô ô, thật xin lỗi!"
Nghe thấy tiếng khóc nức nở của Hác lão bản, Khôi Nam đau lòng đến không chịu nổi, nâng cằm nàng lên, đúng là nhìn thấy ánh mắt đỏ hồng của nàng, vội vàng nói: "Đang yên đang lành làm sao lại khóc? Nàng làm gì sau đâu mà phải xin lỗi ta!"
Hác lão bản hít hít mũi, nói: "Ta đào không tốt."
Khôi Nam sững sờ, ánh mắt lướt qua Hác lão bản, nhìn về phía sau nàng, phát hiện cái hố đất lộn xộn kia.
"Ta rất muốn đào xong, thế nhưng không làm được, ta không làm được, thật xin lỗi.."
Khôi Nam có chút dở khóc dở cười, nói: "Sao nàng lại đào làm gì? Ta vừa mới lấp nólại, ta vốn muốn đi tìm nàng để xin lỗi, là ta không cân nhắc chu toàn, bây giờ nàng không thích hợp nghỉ ngơi trong hố đất, thế nhưng ta thấy nàng đang nói chuyện phiếm với bệ hạ, liền không đi quấy rối, ta tìm được rất nhiều Cam Thảo trở về, đêm nay chúng ta ngủ ở trên chúng. Người nên nói xin lỗi là ta mới đúng, ta chưa quen với chuyện này."
Hác lão bản sững sờ nhìn Cam Thảo rơi đầy đất, nghe thấy lời hắn vừa lời, nhất thời mọi oan ức đều biến mất, nàng ôm thật chặt hắn, thấp giọng nói: "Ta mặc kệ, ta muốn ngủ trong hố đất, ta là người chàng đã tiếp thu, ta muốn nằm trong hố đất của chàng!"
"Được."
Hác lão bản nói cái gì, hắn đều sẽ nghe theo, trong lòng lại càng tràn ngập trìu mến. Cuối cùng, có một cách lưỡng toàn kì mỹ. Khôi Nam lại đào một cái hố vô cùng đẹp đẽ khác, dưới đáy phủ kín cỏ khô mềm mại, còn phủ một cái lều lên phía trên, một cái hố đất đơn giản mà ấm áp liền hoàn thành. Nào ngờ, sau khi Khôi Nam làm xong, lập tức dẫn tới ánh mắt hâm mộ của một đám xương khô. Bọn họ thăm thẳm nhìn thủ lĩnh tìm được một người có thể nằm cùng trong một hố đất, còn mình? Hay là đào hố ngủ đi thôi.
Hàn Phỉ ôm Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn bóng dáng hai ngươi vẫn còn đang ngọt ngào dưới trăng kia, cảm thấy buồn cười, sau đó tiến vào trong lếu trại ấm áp.
Hừng đông, mọi người lại một lần nữa dọn dẹp đồ vật, chuẩn bị xuất phát.
Hắc lão bản tỉnh lại từ trong hầm liền biểu thị, cái hố này vẫn rất thoải mái! Cũng biểu thị có thể ngủ suốt cũng không vấn đề!
Khôi Nam tự nhiên là thỏa mãn yêu cầu của nàng. Một lần nữa xuất phát, tâm tình mọi người đều vô cùng vui vẻ, bởi vì hôm nay, khí trời tốt hiếm thấy, nhiệt độ cũng ấm lên không ít, trên đường còn có thể nhìn thấy chút sắc xanh nhú lên từ mỗi đầu cành, ngược lại là tràn ngập sức sống cùng hi vọng.
Hàn Phỉ dùng vải cho bao phủ lấy Tiếu Tiếu, địu bé con trước ngực mình, giống như một cái túi vậy, Tiếu Tiếu hết sức tò mò dõi mắt nhìn bốn phía, đối với thế giới bên ngoài bé con rất có hứng thú. Chỉ là mọi người đang ung dung chạy đi cũng không hề ý thức được, nguy cơ, đang từng bước tới gần.
"Bọn họ chạy tới?"
"Vâng, khoảng cách giới hạn ước tính khoảng 30 dặm."
"Tốc độ rất nhanh."
"Bước chân cùng tác phong của họ đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, hiển nhiên không phải là người bình thường."
"Có thể điều tra rõ ràng nhóm người này từ đâu tới không?"
"Tra được, là Vũ Châu thành."
"Vũ Châu thành? Đó là chỗ nào?"
"Một thành trấn vô cùng xa xôi hẻo lánh."
"Không, không thể, vùng đất hẻo lánh thì không thể có binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh đến thế, tốt nhất điều tra rõ ràng bọn họ rốt cuộc là đến từ nơi nào, hoặc là nói, Vũ Châu thành, đến cùng là nơi nào!"
"Vâng!"
Lúc này, một thanh âm truyền tới.
"Không cần tra, ta biết rõ nơi đó."
"Tù Trưởng, sao ngài lại tới đây?"
"Vũ Châu thành, là một nơi đáng để chú ý đấy, nơi đó rất phồn hoa, được xây dựng thành một lô cốt với rất nhiều pháo máy tiên tiến, còn có một người.. rất thú vị."
"Chảng lẽ Tù Trưởng đã từng đi qua?"
"Đúng là đã từng đi ngang qua."
"Tù Trưởng, vậy hiện giờ chúng ta nên làm gì?"
"Thay ta bắt một người."
"Ai ạ?"
"Một nữ nhân thú vị."