Đừng nói Hàn Phỉ không nỡ lòng bỏ, mọi người ai cũng đều không đành lòng, vì thế vốn Hác lão bản là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng lại phải tìm một người thay thế nàng. Hàn Phỉ cũng suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng vẫn là Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư chủ động nói muốn lưu thủ ở Cơ Quan Thành.
Mộc Miểu Miểu vẫn luôn đi theo Hác lão bản làm việc, thời gian dài như vậy cũng học được rất nhiều thứ từ Hác lão bản, thêm vào việc nàng không có thân nhân, nên càng coi Vũ Châu thành như nhà của mình, cho nên nàng chủ động đưa ra chủ ý muốn nhận trọng trách này. Hơn nữa Hác lão bản vô cùng tín nhiệm Mộc Miểu Miểu, nên cũng giúp đỡ nàng ấy nói đôi lời.
Cuối cùng Hàn Phỉ cũng đồng ý, Mộc Miểu Miểu đã từng theo nàng một quãng thời gian rất dài, cô nương này tính cách không tệ, hơn nữa đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng ấy cũng trưởng thành hơn không ít, có thể nói là đủ sức để một mình chống đỡ một phương, chung quy.. cũng phải tin tưởng nàng ấy một lần.
Hàn Phỉ đồng ý yêu cầu này, người lưu lại trấn thủ quê nhà chính là Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư, cùng với Man Diệp. Man Bang quân của Man Diệp không thích hợp trên chiến trường, vì thế phần lớn mọi người đều lưu thủ ở Vũ Châu thành giúp đỡ chữa trị, xây dựng thành trấn cùng với kiến lập phòng tuyến mới, vì vậy bọn họ không đi được, chỉ có một số ít tinh anh sẽ cùng đi theo Hàn Phỉ.
Thủy Vân quân là quân đội chủ lực, toàn quân bị phái ở lại Vũ Châu thành, mà nhân số của Hạ Hầu Quân là ít nhất, tập trung giúp làm ăn, kiếm 'Quân tư quân hưởng', cũng sẽ lưu lại. Cuối cùng, đội quân hoàn chỉnh đi theo Hàn Phỉ chỉ có Khôi Chính Quân cùng Cừu Long Quân, những đội quân khác cũng bị tách ra một phần ở lại Vũ Châu thành, một phần tuỳ tùng đi theo, mà những người hạch tâm, hầu như đều lựa chọn cùng Hàn Phỉ rời đi, bọn họ biết rõ, cứ ở mãi trong Vũ Châu thành cũng không phải an ổn thái bình thật sự.
Lúc khởi hành, Hàn Phỉ chế tác một phần địa đồ, chuyên môn di chuyển ở những nơi dân cư thưa thớt. Mà mục đích của họ, rất đơn giản, đó chính là tái ngoại. Hiện tại cục thế đại lục chính là Tam Quốc đỉnh lập, mà nước thứ ba lại hoàn toàn được thế lực tái ngoại nâng đỡ, nếu nói đám người này chạy đến giúp sức mà không có mục đích gì thì nàng tuyệt đối không tin. Vì vậy Hàn Phỉ đặt mục đích đầu tiên của mình ở nơi đó. Thêm vào, chỗ đó luôn có một thanh âm nói cho nàng biết, phải đi một chuyến, nàng sẽ phát hiện một ít thứ trọng yếu.
Đối với kế hoạch của Hàn Phỉ, mọi người đều không có bất kỳ ý kiến gì, hiện tại khiếu chiến với tam quốc là tương đối khó khăn, truy kích từ mặt bên có thể coi là một diệu kế. Vì vậy tất cả mọi người lập tức hướng về tái ngoại mà đi. Đêm đó, Hàn Phỉ ôm Tiếu Tiếu ngồi ở bên cạnh đống lửa, nếu nói người mà Hàn Phỉ cảm thấy hổ thẹn nhất thì đại khái chính là Tiếu Tiếu. Nàng nhất định không phải là một người mẹ tốt, mang theo hài tử bôn ba khắp nơi, nhưng lại chẳng thể cho Tiếu Tiếu một mái nhà an ổn. Hơn nữa.. Còn có tiểu quái vật. Còn có Tần Triệt. Chỉ cần nghĩ tới chỗ này, tâm tình Hàn Phỉ liền không thể khống chế mà trầm xuống, nàng phải nỗ lực rất lâu, mới có thể ổn định lại, hiện tại nàng là trụ cột của mọi người, nàng không thể ngã xuống, một khi nàng lộ ra vẻ mỏi mệt, thì nhánh binh sĩ cuối cùng này cũng sẽ tan rã.
Hác lão bản mang theo một cái ấm nước đi tới, đưa cho Hàn Phỉ, nói: "Uống ngụm nước đi, ngươi cũng đã bôn ba suốt một ngày rồi."
Hàn Phỉ cười tiếp nhận, cũng không khách khí nói lời cảm ơn, mà rất thoải mái uống một hớp nước, Tiếu Tiếu ngồi trong lòng nàng cũng nháy mắt hiếu kỳ nhìn mẫu thân của mình.
Hác lão bản thấy thế, cười nói: "Tiếu Tiếu có phải là muốn thử uống một chút nước không?"
Tiếu Tiếu cười lên khanh khách, đưa tay nhỏ muốn bắt lấy ấm nước.
Hàn Phỉ vô cùng bất đắc dĩ, cẩn thận từng li từng tí cho bé con uống một chút, phát hiện bé con không hè có vẻ khó chịu, còn uống đến là vui vẻ, vì thế lại đút thêm cho bé mấy ngụm.
Hác lão bản ở một bên cảm thán: "Tiếu Tiếu thật sự là đứa trẻ tốt tính nhất thiên hạ, không khóc không nháo, dễ chiều!"
Hàn Phỉ cười, đầu cúi thật thập, nếu có thể, nàng càng mong Tiếu Tiếu giống một đứa trẻ bình thường hơn.
Hác lão bản cũng biết mình lỡ lời, đang muốn nói gì đó để phá vỡ không khí, Hàn Phỉ đã ngẩng đầu lên, chủ động nói: "Các ngươi đang lúc tân hôn, sao không bồi bên cạnh Khôi Nam?"
Sắc mặt Hác lão bản lập tức có chút phát hồng, trừng mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi chỉ giỏi trêu ghẹo chúng ta!"
Hàn Phỉ cười, nói: "Không cố mà trân quý sao?"
Hác lão bản đặt mông ngồi ở bên cạnh, nói: "Có cái gì tốt mà quý trọng! Cứ mặc tên đầu kia ngồi một mình đi!"
Hàn Phỉ nghe ra trong lời nói của Hác lão bản tựa hồ có chút giận dỗi, hiếu kỳ hỏi: "Làm sao thế?"
Hác lão bản ôm đầu gối, rầu rĩ không vui nói: "Không có gì."
Lúc này, Lưu Tam Pháo ôm một đống củi đi tới, thêm chút củi vào đống lửa, để hỏa diễm lớn thêm một chút, sau đó cảm thán nói: "Ai, khí trời thật là lạnh a, may là chưa có tuyết rơi, cũng sắp tới đầu xuân đi, có điều vẫn là mấy người lão ca Khôi Nam hạnh phúc a! Hoàn toàn không sợ lạnh!"
Hàn Phỉ quay đầu, nhìn về phía tên mập, nói: "Làm sao vậy?"
Lưu Tam Pháo đầy mặt phấn khởi nói: "Ta vừa nhìn thấy Khôi Nam lão ca đào một cái hố thật to! Thật to a! Cũng đủ cho hai người nằm xuống! Thật là có dũng khí! Liền bớt đi không ít lều trại! Nếu là ta thì cũng phải bó tay!"
Vừa nói, Lưu Tam Pháo còn lộ ra vẻ ước ao.
Hàn Phỉ lập tức quay đầu nhìn về phía Hác lão bản, quả nhiên đã nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của nàng. Hàn Phỉ lập tức liền hiểu, phì một tiếng bật cười.
"Haha haha ha.."
Đã rất lâu rồi Hàn Phỉ chưa cười vui vẻ như vậy. Hác lão bản bị nàng cười đến quẫn bách. Mà tên mập, thì đầu óc mơ hồ. Tiếu Tiếu ngẩng đầu nhỏ, nhìn mẫu thân, cũng bắt chước nàng cười lên khanh khách. Hàn Phỉ muốn ngừng cười, nhưng lại không làm được.
"Haha a, ngươi, ngươi đừng trách hắn, hắn, haha haha, hắn còn chưa quen có thêm một người ngủ chung nha haha haha.."
Hác lão bản có chút tức giận, nếm mấy cây củi vào đống lửa. Có thể không tức giận sao? Vốn là thật vui vẻ ở chung, thân thân mật mật cùng ngủ, thế nhưng tên kia thì hay rồi! Vừa quay đầu liền đi đào hố! Này chẳng phải là đang hố nàng sao? Vốn là ở trong Vũ Châu thành còn tốt, Khôi Nam cũng có phòng ở riêng của hắn, bọn họ ở chung cũng không chuyện gì, nhưng vừa ra bên ngoài, ông trời nha, hắn lại bắt đầu quen thói đào hố để ngủ! Còn hố cha đào cái 'Phòng hai người', còn đầy mặt hưng phấn nói với nàng, có muốn đi xem thử hay không? Xem thử cái đầu ngươi nha! Nàng đường đường là một đại cô nương, đi ngủ dưới một cái hố đất lạnh như băng thế à? Nàng làm sao nhịn được được! Vì thế Hác lão bản là bị chọc cho tức điên, thật sự không nên ôm hi vọng gì với cái tên đầu gỗ kia.
Hàn Phỉ cười đủ rồi, hết sức tốt tính khuyên nhủ: "Tiểu Mỹ, ngươi cũng đừng tức giận, khụ khụ, chuyện này cũng không thể trách Khôi Nam."
Hác lão bản quệt miệng, nói: "Không thể trách hắn? Thế thì trách ai? Chúng ta mới mới vừa kết hôn, hắn liền để ta xuống lòng đất ngủ! Mà đang là trời đông giá rét đấy!"