Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 787: Nói rõ chân tướng



"Nàng luôn muốn biết rõ chân tướng, ta cho nàng biết."

Tần Triệt nhấn mạnh từng chữ.

Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, cảm thấy trái tim nhảy lên từng hồi, nàng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn Tần Triệt, trong ánh mắt mang theo vẻ căng thẳng.

"Hàn Phỉ, từng Ma loại đều có một thời kỳ đặc thù, trong thời kỳ đó chúng ta sẽ mất đi tất cả sức mạnh, mất đi bản lĩnh để sinh tồn, từ một đại ma mạnh mẽ, biến thành người thường, không, không thể gọi là người, mà là trạng thái gần với người mà thôi."

Hàn Phỉ ngẩn ra, nàng lập tức liền hiểu Tần Triệt đang nói tới lúc nào, đó là.. khi bọn họ gặp gỡ.

"Khi đó ma loại hầu như không có bản lĩnh tự vệ, sẽ hóa thành dáng vẻ yếu nhước nhất của nhân loại-- hài đồng."

"Vì thế, lúc ta gặp nàng, chính là dáng vẻ của một đứa trẻ. Khi đó kỳ thực ta vốn chính là một người trưởng thành.."
Thì ra căn bản không phải một đêm lớn lên, chẳng qua là biến trở về dáng vẻ cốn có! Hàn Phỉ đột nhiên nhớ lại chính mình khi đó, bởi vì Tần Triệt có dáng vẻ một đứa trẻ, nàng không hề có suy nghĩ vấn đề khoảng cách nam nữ, còn thường ôm hắn vào trong lồng ngực cọ cọ mặt hắn, thậm chí vì sợ hắn bất an cùng sợ hãi mà ôm hắn ngủ cùng.. Hiện tại nhớ lại, có chút xấu hổ, ngay cả trên mặt cũng bắt đầu nóng lên. Dưới ánh trăng, hai gò má của Hàn Phỉ dâng lên một tầng đỏ ửng, trông rất đẹp mắt, Tần Triệt nhìn nàng một chút, trái tim liền chậm rãi mềm xuống.

Có thể, có một số việc, thẳng thắn với nhau còn tốt hơn là giấu giếm, ban đầu hắn lựa chọn ẩn giấu, vốn tưởng rằng sẽ tốt cho nàng, cũng không muốn dẫn đến nhiều bất ngờ như vậy. Nếu như ngay từ đầu, hắn lựa chọn thẳng thắn với nàng, cùng nhau đối mặt, có phải mọi chuyện sẽ khác rồi hay không.
"Nàng là người duy nhất, tiếp thu ta, thật sự tiếp thu ta."

Lúc Tần Triệt nói ra câu nói này, ngữ khí rất nhẹ, hắn tựa hồ đang nhớ lại khi đó, từ một Ma vương thực lực cường hãn biến thành đứa bé loài người, phải trải qua những gì cũng có thể đoán được.

"Hàn Phỉ, là người hay là ma, đối với ta khi đó mà nói đều không quan trọng, ta chỉ là sinh tồn, vô dục vô cầu, thời gian qua đi, vốn dĩ chỉ cần vượt qua thời kỳ đó, ta liền sẽ trở về thế giới của ta, nhưng.. nàng đã mang ta về."

"Hàn Phỉ, là nàng mang ta đến với thế giới của nàng, mà thế giới ấy, còn ấm áp hơn so với thế giới mà ta từng mơ ước."

Tần Triệt không hề nói ra là, thế giới của Hàn Phỉ quá sạch sẽ, giống như nụ cười của nàng vậy, trong suốt sạch sẽ, không pha bất kỳ tạp chất gì, đó là sự sạch sẽ mà xưa nay hắn hắn chưa từng tiếp xúc qua, lúc hắn trở thành đứa trẻ loài người, không phải không có người từng ra tay trợ giúp hắn, thế nhưng trong mắt những kẻ đó đều mang theo vẻ tính kế, mang theo mưu đồ, hắn sao có thể không nhìn thấy? Nhưng Hàn Phỉ thì khác. Vì thế hắn lưu lại, lưu ở bên người nàng.
"Ta muốn biến thành người, ta mất hứng với Ma Thân, nhưng nếu ta muốn biến thành người, thì phải trả một cái giá thật lớn."

Hàn Phỉ tựa hồ biết rõ Tần Triệt sắp nói cái gì, hô hấp của nàng dần chậm lại, đôi mắt cũng trừng lớn.

"Ngươi.."

"Xuỵt, hãy nghe ta nói." Tần Triệt đưa tay ra, xiềng xích phát sinh tiếng loảng xoảng, hắn đặt một ngón tay trên môi Hàn Phỉ, nhẹ nhàng ngăn nàng nói.

"Muốn biến thành người, phải rút đi một thân độc tính, Ma Độc chính là tiêu chí của ma loại, nhưng lực lượng của ta quá mạnh mẽ, không thể tiêu tan, cũng chỉ có thể phong ấn phần ma tính của ta xuống ta, lập xuống chú ngữ, từ đây, ta chính là người, chính là Hàn Linh."

Hàn Phỉ vô cùng chấn động, nàng không ngờ mọi chuyện là như vậy, nàng đã sớm nghĩ tới vì sao một ma loại như Tần Triệt lại có thể ngốc bên cạnh họ lâu như vậy mà không bị phát giác, thì ra tất cả đều là vì hắn tự biến mình thành người. Dù cho giờ khắc này hắn nói nhẹ nhàng đến thế nào, thế nhưng bao nhiêu thống khổ hắn đã phải chịu đựng, hắn không nói tới một lời.
Biến ma thành người, sao có thể đơn giản như thế! Cái gọi là độc, đều chứa ở trong máu, muốn rút đi Ma Độc, không khác gì là thanh tẩy toàn bộ máu huyết, thống khổ như vậy căn bản không phải ai cũng có khả năng thừa nhận được! Dù cho cường đại như Tần Triệt, cũng lưu lại hậu di chứng.

Sau khi chuyển đổi, thực lực của hắn cũng không thể trở lại thời kì đỉnh phong như trước, từ đây rớt xuống ngàn trượng, trở thành một người lợi hại, vĩnh viễn không còn là Ma Vương cường đại nữa. Nhưng Tần Triệt chưa bao giờ hối hận. Khi hắn trưởng thành, gánh nặng vẫn tồn tại trong lòng hắn liền biến mất, rốt cuộc hắn đã có thể cùng nàng sóng vai mà chiến đấu.

"Hàn Phỉ, Ma Sư nói cho ta biết, trưởng thành, chính là nhỏ yếu, liền sẽ mất đi tất cả từng nắm giữ, thậm chí, ta còn không được được có con."
Đồng tử của Hàn Phỉ co rụt lại.

"Ma là tồn tại còn tà ác hơn so với suy nghĩ của nàng, mỗi một ma loại ra đời đều có một người khác phải chết, ma không thể tự mình sinh sôi nảy nở, cần phải mượn thân thể con người gây giống đời sau, mà ngày mà ma tử sinh ra, chính là lúc tử vong tới gần, lúc ma tử ra đời sẽ gϊếŧ chết người mẹ, trước khi xuất sinh sẽ rút lấy dinh dưỡng trên thân thể mẹ, có người còn không thể vượt qua thời kì mang thai, may mắn sống qua cũng sẽ bị Ma Tử rạch bụng chui ra mà chết."

Đây là, loại gây giống hung tàn gì vậy!

"Không, không đúng, ta, ta còn sống, tiểu quái vật là hài tử của ta, vậy nó.."

"Hàn Phỉ, không đúng, không đúng. Nàng thành công sinh ra An Sinh, nhưng.. điều này cũng không đại biểu nàng không có nguy hiểm đến tính mạng."

"Nó.."
"An Sinh còn mạnh mẽ hơn so với nàng và ta nghĩ, thằng bé cần chất dinh dưỡng, ta từng cho rằng, năng lượng ta cung cấp đã đủ cho nó, nhưng, ta đã sai, còn lâu mới là đủ."

Hàn Phỉ tựa hồ đã chuyện gì xảy ra phía sau, nhưng nàng vẫn muốn trốn tránh, vẫn mong, tất cả mọi chuyện không bi quan như nàng nghĩ. Nhưng, Hàn Phỉ đã sai.

"Sau khi thằng bé được sinh ra, vì muốn lớn lên, phải cung cấp rất nhiều chất dinh dưỡng, theo bản năng An Sinh sẽ hấp thụ tinh lực của nàng, chuyển đổi tinh lực đó thành thức ăn cho nó, mà quá trình này chính thằng bé cũng không có cách nào khống chế, mà ta cũng không thể ngăn cản."

"Vì thế.."

Tần Triệt nhắm mắt, xót xa nói: "Giữa nàng và An Sinh, ta chỉ có thể chọn một."

Hàn Phỉ cảm giác cổ họng nghẹn ứ lại, nàng hoảng loạn, nỗ lực muốn mở miệng, thế nhưng thanh âm của nàng run rẩy đến mất khống chế.
"Vì, vì thế ngươi từ bỏ thằng bé, đúng không.."

Tần Triệt không trả lời, hắn đau đớn nhắm mắt lại, không dám đối điện với ánh mắt của Hàn Phỉ.

"Tần Triệt! Ngươi, sao ngươi có thể.."

Hàn Phỉ chưa nói hết câu liền im bặt đi, bởi vì nàng nhìn thấy Tần Triệt đột nhiên mở mắt ra, trong đôi đồng tử đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, thâm tình trong đáy mắt hắn hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là vẻ bạo lệ xa lạ. Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông lên đầu nàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv