"Vì thế ta bắt đầu âm thầm chống lại, ta không còn nhất nhất làm theo những gì hắn nói, tìm những cớ khác nhau để tránh những điều lệnh của hắn, không tiến hành, dần dần, Chúc Tất phát hiện ra mục đích của ta."
"Khi hắn biết rõ ta không còn là một con rối biết nghe lời nữa, hắn liền muốn mạt sát ta."
Hàn Phỉ ngừng lời, Tần Triệt cũng nín thở theo. Hàn Phỉ tựa hồ đang điều chỉnh lại tâm tình, sắc mặt nàng cũng không còn bình tĩnh như ban đầu nữa, đoạn trí nhớ kia đối với nàng mà nói vô cùng tồi tệ, nhưng cũng rất trọng yếu, hơn nữa, đây là lần đầu tiên, nàng nói hết mọi chuyện với Tần Triệt. Bí mật bị chôn vùi suốt ngàn năm, hôm nay rốt cục cũng không còn là bí mật nữa.
"Đối với Chúc Tất mà nói, ta chính là thần nữ do một tay hắn sáng tạo ra, thần nữ có thể có rất nhiều người, cũng không phải chỉ có một mình ta, vì thế sau khi hắn biết ta không nghe lời liền không nỗ lực thuyết phục ta, mà dự định trực tiếp động thủ đem mạt sát ta. Ta phát hiện được ý đồ của hắn, vừa giả bộ không biết, vừa chuẩn bị đường lui cho mình."
"Cách đơn giản nhất để mạt sát một người không phải là gϊếŧ họ, mà là khiến họ quên hết mọi thứ, bởi vì linh hồn của ta cứng cỏi, hắn không thể động thủ, vì thế hắn muốn thủ tiêu ký ức của ta, giống như ngươi làm vậy, thế nhưng Chúc Tất ác hơn ngươi, Tần Triệt, hắn muốn thủ tiêu tất cả kí ức của ta, bao gồm cả thế giới kia, bao gồm các ngươi, mọi người, thậm chí bao gồm chính sự tồn tại của ta."
"Trước khi hắn động thủ, ta đã phục chế một phần kí ức của mình, giấu đi, hẳn là chính khi đó ngươi đã ra tay với kí ức của ta, ta không nghĩ tới, người thân cận nhất với ta lại có thể làm như vậy, thế nhưng hiện tại, ta không muốn tính toán với ngươi chuyện này nữa."
Hàn Phỉ nói những câu nói này, liền đại biểu từ hôm nay nàng cũng không muốn tiếp tục tranh cái với Tần Triệt vì chuyện ngày ấy nữa.
"Sau đó chiến tranh nổ ra, rất kịch liệt, mọi người đều ra chiến trường, chết rất nhiều người, mà đối thủ của chúng ta, chính là ma."
Bàn tay Tần Triệt đột nhiên nắm chặt.
"Ma là do Chúc Tất triệu hoán đến đây, khi hắn không khống chế được ta, lại không thể mạt sát ký ức của ta, hắn liền muốn hủy diệt thế giới này, một lần nữa thanh tẩy làm lại, đây là cách đơn giản nhất, mà khi ấy tất cả mọi người đều là tín đồ của thần nữ, Chúc Tất chỉ có thể tìm một chủng tộc khác đến, hắn tìm tới ma, khiến ma phát động tấn công nhân loại, người-ma đại chiến tử thương vô số, những người ta quen biết đều nối tiếp nhau ngã xuống."
Giọng nói của Hàn Phỉ tựa hồ có hơi gấp gáp, trận đại chiến kia vẫn luôn là đoạn kí ức nàng không muốn nhắc tới, thế nhưng hôm nay, nàng lại một lần nữa động vào vết thương, làm nó chảy máu đầm đìa.
"Chết rất nhiều người, những người quan trọng với ta đều chết. Là ta đã đánh giá thấp Chúc Tất, vì thế trách nhiệm này thuộc về ta, Chúc Tất so với ta suy nghĩ còn giảo hoạt hơn, hắn gây ra xích mích trong nhân tộc, chúng ta bắt đầu nội chiến, là ta sơ sẩy, không ngờ lòng người cũng không đơn giản như mình nghĩ. Vì thế trận chiến kia chúng ta thua rất triệt để."
Hàn Phỉ trầm giọng nói.
"Cuối cùng, ta chết, ta còn không kịp nhìn thấy các ngươi, còn không kịp nói cho mọi người biết, khi đó, Chúc Tất có được thân thể, đích thân hắn đã gϊếŧ ta, một kiếm đâm trúng tim."
Vành mắt Tần Triệt lập tức đỏ lên. Trong trận đại chiến một ngàn năm trước, Hàn Phỉ chết, thế nhưng không một ai biết Hàn Phỉ chết như thế nào, đợi mọi người tìm thấy nàng, máu của Hàn Phỉ đã chảy hết, bộ chiến y đỏ rực trên thân đã bị máu nhuộm thành màu đen. Tất cả mọi người không thể tiếp nhận kết quả này. Mất đi người đáng tin cậy, liền có thể nghĩ đến kết quả của trận chiến này.
Quân đội của họ tan rã, hầu như tất cả mọi người đều chết trận. Nhưng Hàn Phỉ chết, là khúc mắt của họ trước khi hi sinh, thậm chí ngay cả trả thù họ cũng không làm được, bởi vì họ không biết hung thủ là ai. Chuyện xảy ra sau đó Hàn Phỉ đã không rõ ràng.
"Sau khi ta chết, tiến vào luân hồi, lần thứ hai trở lại thế giới cũ của ta, lần này, ta trở thành một thầy thuốc trung y, mở một y quán thuộc về mình, ta còn là một cô nhi, thế nhưng cuộc sống của ta coi như không tệ, ngẫm lại, khi đó đại khái là thời gian bình yên nhất của ta a."
Hàn Phỉ nói, còn cười một tiếng, chỉ là tiếng cười này, vô cùng bất đắc dĩ.
Lúc này Tần Triệt đã không còn tỉnh táo nữa, thế nhưng lý trí đang ép buộc hắn phải trấn định lại, cẩn thận nghe Hàn Phỉ nói, hắn quá muốn biết từ đó về sau Hàn Phỉ đã trải qua những gì.
"Sau đó.. Sau đó ta lại trở về, ta vẫn phải về thế giới này, chỉ là lần này, người mang ta về đây, không phải là Chúc Tất, mà là một hệ thống rất đáng yêu, à, ta còn đặt tên cho nó, gọi là Đào Bảo."
Tựa hồ là nhớ lại chuyện gì rất hạnh phúc, nụ cười trên mặt Hàn Phỉ dường như bớt đi vẻ bi thương, mà mang theo một chút hoài niệm.
"Đào Bảo hoàn toàn không giống Chúc Tất, lúc ta còn chưa khôi phục ký ức, nó làm bạn với ta, tuy ban đầu không vui vẻ gì, nhưng dần dần cũng khác, chuyện sau đó ngươi cũng đã biết, ta gặp ngươi, cũng mất đi kí ức về ngươi, ngươi chuyển sinh, trở thành, Tần Triệt."
Hàn Phỉ đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Tần Triệt.
"Lúc đó ngươi ngồi trên xe lăn, còn là một Vương gia tàn phế bị tất cả mọi người cho coi khinh, kỳ thực ngẫm lại, ta yêu thích ngươi khi đó hơn, lạnh như băng, là một bộ dáng vẻ người lạ chớ lại gần, nếu như không phải là Đào Bảo cưỡng chế yêu cầu ta hoàn thành nhiệm vụ, ta nhất định sẽ không tới gần ngươi."
Hàn Phỉ nói rất nghiêm túc.
Rốt cục, Tần Triệt mở miệng.
"Không có nếu như."
Bá đạo như vậy sao? Hàn Phỉ cười một tiếng, nói sang chuyện khác.
"Chuyện sau đó kỳ thực ngươi cũng biết, chúng ta một lần nữa gặp gỡ quen biết, sau đó ta lại một lần nữa thích ngươi, có lẽ là nghiệt duyên đi, mất đi ký ức mà vẫn còn yêu ngươi, ta cũng thừa nhận, lần đó ở rừng rậm Vô Tận, ta tự tay đẩy ngươi xuống vách núi, lần đó, ta vẫn nợ ngươi một lời xin lỗi, khi đó cũng không phải là ý định của ta, thế nhưng cuối cùng vẫn là hai tay ta thương tổn ngươi."
"Tần Triệt, thật xin lỗi."
Câu xin lỗi này, Hàn Phỉ đã muốn nói từ rất lâu. Nói xong câu đó, Hàn Phỉ hít hít mũi, đột nhiên không biết nói gì tiếp theo. Rất lâu rồi nàng chưa mở rộng lòng mình như vậy, rất lâu chưa trải nghiệm lại cảm giác được nói tất cả mọi chuyện trong lòng, nàng có chút không quen.
"Hàn Phỉ." Hắn gọi nàng một tiếng.
Hàn Phỉ chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Ta còn có một" nhân cách "khác."
Hàn Phỉ ngẩn ra. Hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Nhân cách kia, là ma."
"Ngươi.."
"Người và ma, không thể cùng tồn tại, đời này, ma thân đã bị ta áp chế lại một lần nữa phục sinh."
Hàn Phỉ muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời, bởi vì nàng nhìn thấy, Tần Triệt tựa hồ lộ ra một nụ cười tái nhợt.
"Nghi thức kia của ta, đã thất bại."
Lúc Tần Triệt nói ra câu nói này, tựa hồ phải hạ quyết tâm rất lớn. Chung quy, hắn vẫn có thể nói ra khỏi miệng. Giống như trút được gánh nặng vậy.