Vào thời gian Hàn Phỉ dưỡng thương, cơ bản đều là Hác lão bản chăm sóc Tiếu Tiếu, dù sao Tiếu Tiếu vẫn là một bé gái, Dần Phỉ đại sư có một số việc phải tránh hiềm nghi.
Tiếu Tiếu ở trong lòng Hác lão bản cũng tương đối dễ chịu, cũng rất phối hợp nhếch miệng cười với Hác lão bản. Hác lão bản cảm thấy lòng mềm nhũn, lại hôn bé con thêm mấy cái mới chịu được.
Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, con gái mình có thể được mọi người yêu thích như thế, thân là mẹ nàng tất nhiên là cao hứng.
"Khổ cực cho ngươi, thật sự.."
Hàn Phỉ còn chưa nói hết, Hác lão bản đã lên tiếng ngắt lời nàng.
"Sau này đừng nói mấy lời này nữa, ta không thích nghe đâu."
"Hàn Phỉ, ta chỉ là đang thay ngươi quản lý Vũ Châu thành, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi mới là tín ngưỡng của họ, cũng là tín ngưỡng của ta, chắc ngươi không biết, vào lúc ngươi cứu ta, trả lại cho ta cuộc sống như hiện tại, ta đã coi ngươi như người thân của ta."
"Ngươi.."
"Vì thế, đừng nói những câu nói kia được không? Ta sẽ cảm thấy ngươi đang làm nhục ta."
Rốt cục, Hác lão bản cũng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên dùng thái độ nghiêm túc nhìn Hàn Phỉ.
"Hàn Phỉ, ngươi là thành chủ, là người kiến lập gia viên mới của chúng ta, cũng chính là vua của chúng ta, tuy ta không phải là thủ hạ của ngươi, cũng chưa từng tuỳ tùng ngươi chinh chiến, thế nhưng tin tưởng ta, ta sẽ là người bạn tốt nhất của ngươi, là bằng hữu vĩnh viễn ở phía sau giúp đỡ ngươi, giống như ngươi luôn đứng phía trước che gió chắn mưa cho chúng ta."
Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Được, ta biết rồi."
Hác lão bản thấy Hàn Phỉ rốt cục không còn đề cập đến chuyện này nữa, liền nói sang chuyện khác: "Ngươi trở về vừa đúng lúc, Vũ Châu thành có rất nhiều quyết định trọng đại cần ngươi tới xem rồi ra quyết định."
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không, trước đó, còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm."
Hác lão bản kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì?"
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh, vô cùng bình tĩnh nói: "Vũ Châu thành cũng cần làm một chuyện vui."
Rất nhanh, chuyện vui này trực tiếp khiến tất cả mọi người nổ tung. Bởi vì, Hàn Phỉ muốn đích thân cử hành hôn lễ cho Khôi Nam cùng Hác lão bản. Thân là người trong cuộc, hai người này cũng vô cùng khiếp sợ. Thế nhưng Khôi Nam chỉ thoáng kinh ngạc một hồi, sau đó liền buồn bực không lên tiếng bắt đầu đi chuẩn bị, làm cho Hác lão bản có chút dở khóc dở cười.
"Hàn Phỉ, sao ngươi đột nhiên lại muốn cử hành hôn lễ cho chúng ta thế?"
Hàn Phỉ cười híp mắt nhìn Hác lão bản, kéo dài giọng, nói: "Ồ! Ta tưởng ngươi không thể chờ đợi được nữa đấy."
Câu nói trêu chọc này khiến Hác lão bản nhẹ nhàng đánh nàng một hồi. Trên thực tế, Hác lão bản thật sự là muốn kết hôn. Nhất là khi nhìn thấy Hàn Phỉ sinh con, mà tuổi của nàng cũng từ từ nhiều lên, nếu là người khác, tầm tuổi này đã là một Lão Cô Nương, bị người ghét bỏ, còn sẽ bị vạch áo cho người xem lưng, chẳng qua là bởi vì thân phận của nàng, mới không ai dám nói lời dèm pha mà thôi.
Thím mập của Thủy Vận quân đã mấy lần sốt ruột hỏi nàng sao vẫn không chịu lấy chồng. Hác lão bản không muốn thành thân sao? Không, nàng muốn, rất muốn, nàng muốn gả cho Khôi Nam. Nhưng ai chẳng biết Khôi Nam là một tên đầu gỗ, căn bản là không hiểu mấy chuyện tình yêu nam nữ này, tựa hồ cảm thấy có thành thân hay không, đối với hắn hiện tại mà nói cũng không quan trọng, một cô nương gia như Hác lão bản lại không tiện trực tiếp nói rõ a! Cứ như vậy mà kéo dài mãi, Hác lão bản liền tắt tâm, chấp nhận làm cô nương quá lứa lỡ thì đi, dù sao vẫn là ở bên Khôi Nam, chẳng qua chỉ là một cái danh phận thôi ư.
Nhưng, nàng thật không để ý sao? Nếu quả thật không thèm để ý, Hàn Phỉ cũng sẽ không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, vì thế Hàn Phỉ mới đưa ra một quyết định đột ngột như thế, muốn thay họ tổ chức một hôn lễ.
Đối với Khôi Nam, Hàn Phỉ thật sự là chịu phục, Khôi Nam cái gì cũng tốt, thế nhưng đứng trước chữ tình, hắn chính là một tên đầu gỗ a!
Nếu nói muốn cử hành hôn lễ, đúng hơn là hôn lẽ của Hác lão bản cùng Khôi Nam, vậy dĩ nhiên là không thể đơn giản, ai lại không biết hiện tại Hác lão bản là một đại nhân vật của Vũ Châu thành? Còn Khôi Nam thì sao? Đây chính là thủ hạ mà bệ hạ tín nhiệm nhất, cũng không thể coi thường. Vì thế Vũ Châu thành vắng lặng đã lâu lại một lần nữa làm ra động tác lớn.
Toàn bộ Thành Đô rực rỡ hẳn lên. Hác lão bản lại bắt đầu bận túi bụi, thế nhưng bận rộn chính là vì hôn lễ của bản thân, thật sự là một chuyện vừa đau đầu vừa hạnh phúc, dù có bận rộn cỡ nào đi nữa vẫn mang ý cười đầy mặt.
Mọi người cũng thật tâm chúc phúc cho đôi giai nhân, Khôi Nam cùng Hác lão bản là do tất cả mọi người chứng kiến, nhất là những việc Hác lão bản làm vì Khôi Nam, vì Vũ Châu thành, ai cũng nhìn thấy rõ ràng, cũng ghi khắc trong lòng.
Nếu Khôi Nam đã muốn kết hôn với Hác lão bản, thì không thể quá tùy tiện, nhưng điểm này đã làm khó dễ tên đầu lĩnh khô lâu này, hắn sống lâu như thế, cái gì cũng từng làm, chính là chưa từng kết hôn, cưới một cô nương, cũng chăm sóc nàng một đời, làm bạn một đời, nếu là trước đây chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy khủng bố. Hiện tại, khóe miệng hắn lúc nào cũng treo theo ý cười. Khôi Nam cũng không hiểu được kết hôn cần phải làm gì, nhưng hắn lại có một ưu điểm, đó chính là khiêm tốn thỉnh giáo những huynh đệ đã từng kết hôn, mỗi một người đều vui lòng dốc sức giúp đỡ Khôi Nam.
Lệnh của cha mẹ, mai mối trước tiên, là tập tục từ xưa tới nay, nhưng hiện tại cha mẹ Hác lão bản đều đã chết, toàn bộ Hác gia cũng không có ai dám đưa ra dị nghị gì, cho nên cửa ải này cũng chẳng có chút khó khăn gì. Bằng không phụ mẫu nhà ai lại đồng ý gả khuê nữ bảo bối nà mình cho một bộ xương khô chứa?
Bởi vì lí do thân thể, Hàn Phỉ bị Hác lão bản cưỡng ép không được tham dự chuyện này, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, Hàn Phỉ dở khóc dở cười, không chịu nổi bị tất cả mọi người khuyên can, đành phải kiềm chế.
Hôn lễ đều đang tiến hành đều đâu vào đấy, vấn đề mấu chốt nhất chính là khách mời ngày hôm đó. Điểm này làm khó tất cả mọi người. Bởi vì thời gian qua, động tác của Vũ Châu thành quá lớn, thám tử khắp nơi đã sớm nhận được tin tức, mỗi một người đều khiếp sợ không thôi, nữ cường nhân Hác lão bản kia lại muốn kết hôn? Mà đối tượng kết hôn lại là một tên không quen biết bỗng từ trên trời rơi xuống? Khôi Nam? Đây là ai? Bọn họ không quen biết Khôi Nam, thế nhưng cũng biết hiện tại địa vị của Hác lão bản đại biểu cho cái gì, trong khoảng thời gian này, đã sớm có không ít người đánh chủ ý lên Hác lão bản, một nữ nhân có thể mang theo nhiều nhiều đồ cưới như vậy, ai không muốn rước về nhà? Thêm vào việc, Hác lão bản còn xinh đẹp như hoa! Tính thế nào cũng không thiệt thòi! Vì thế lần này, tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng hỏi thăm người tên là Khôi Nam đến cùng là ai.
Ấn theo đề nghị của Hác lão bản, nàng không muốn mời người khác, chỉ cần Khôi Nam đồng ý cưới nàng, có lòng này, là đã đủ, những thứ hình thức đều là hư ảo. Thế nhưng Khôi Nam lần đầu tiên biểu hiện ý nguyện của mình, mà ý nguyện của hắn chính là không muốn làm qua loa. Thật sự cho rằng Khôi Nam không biết những người kia đều đang rình vợ hắn sao? Khi dễ hắn là người chết sao?