"Bệ hạ không cần lo lắng, hiện tại ta rất mạnh, ta có thể bảo hộ bệ hạ thật tốt, ta có thể!"
Tần Triệt bắt đầu sốt ruột, nói: "Tránh ra."
"Ngươi nằm mơ! Ngươi còn dám khoa trương? Ta phải gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ ma vật ngươi a!"
Sau đó, đám cành cây khí thế như chẻ tre xông tới. Một một cành cây chẳng khác nào một thanh lợi kiếm, tránh né một thanh kiếm đã khó khăn cùng chật vật, chứ đứng nói gì là số lượng nhiều đến thế!
Tần Triệt biết mình không thể tránh nổi, nhưng tuyệt đối không thể để người trong lòng chịu một chút thương tổn! Hắn ôm thật chặt Hàn Phỉ, thân thể chuyển động, chắn cho Hàn Phỉ đang nằm trong lồng ngực của mình, thân thể hắn trực tiếp bao lấy Hàn Phỉ.
"Phập." Tiếng thân thể bị đâm thủng.
Tần Triệt đột nhiên ho ra một ngụm máu đỏ thẫm. Thân thể hắn bị đám cành cây đâm giống như một con nhím vậy. Vô Tận thưởng thức được máu huyết của Tần Triệt, nhưng ngay lập tức lại giống như nuốt phải a xít, hắn hét lên một tiếng, dùng sức đánh về cành cây của mình, lập tức rút ra khỏi thân thể Tần Triệt, mang theo máu huyết của hắn.
Tần Triệt trực tiếp ho ra một ngụm máu lớn, hăn lo lắng đưa tay ngăn mấy giọt máu muốn bắn lên người Hàn Phỉ. Suýt chút nữa, đã dính lên nàng, ý trung nhân của hắn, làm sao có thể bị máu huyết dơ bẩn như thế làm bẩn đây?
Tần Triệt ôm Hàn Phỉ, thân thể vô cùng đau đớn, hắn cũng không thể ôm được nàng nữa, thân thể mềm nhũn, phải quỳ một chân xuống để chống đỡ. Hô hấp của Tần Triệt có chút kịch liệt, mà vết máu của hắn nhỏ trên mặt đất giống như a xít, ăn mòn cả vùng đất xung quanh. Ma Huyết kịch độc, có thể ăn mòn tất cả. Tần Triệt biết rõ, giờ khắc này hắn đang ở giữa hai trạng thái người và ma, điều này đại biểu cho động tính trên thân thể hắn đang tái phát, dưới tình huống như vậy, vũ khí mạnh nhất của hắn chính là huyết dịch, dù độc tính không cao bằng thời kì đỉnh phong, cũng đủ để đối phó với Vô Tận hiện tại.
Sau khi nếm phải ma huyết, Vô Tận liền kêu gào đến tê tâm liệt phế, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết kia cũng có cảm nhận được nỗi thống khổ của hắn. Những vành cây vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm đâm thủng Tần Triệt hiện tại đã mềm oặt rủ xuống, mũi nhọn dường như đã bị ăn mòn hóa thành dung dịch sền sệt buồn nôn, mà vị trí ăn mòn vẫn đang không ngừng mở rộng.
Vô Tận đau đớn liều mạng dùng số cành cây còn lại đánh vào chỗ bị dính máu, muốn bẻ gẫy chúng, thế nhưng chỉ cần vừa chạm vào thì độc dịch đã men theo mà lan lên những cành cây lành lặn, lập tức làm chúng bị ăn mòn theo.
Ma Huyết này g bệnh giống như bệnh truyền nhiễm vậy, chỉ cần tiếp xúc lập tức sẽ bị cảm hóa. Rất nhanh, toàn bộ thân cây của Vô Tận đều đang co giật, tất cả cành của hắn đều bị nhiễm phải Ma Huyết, đau đớn khủng khiếp suýt chút nữa đã làm hắn phát điên. Tần Triệt đã đoán trước được kết quả như vậy, mà đây cũng là thứ hắn muốn. Hắn không có biện pháp nào khác.
Tần Triệt nhìn Hàn Phỉ, rốt cục chậm rãi buông tay ra, đặt Hàn Phỉ xuống chỗ mặt đất tương đối bằng phẳng, chỉ vì máu của hắn chảy ra đã sắp nhiễm phải Hàn Phỉ, hắn không muốn khiến nàng chịu chút thương tổn nào. Trên khóe miệng Tần Triệt còn có máu bọt trào ra, hắn nhíu nhíu mày, muốn cưỡng chế nhẫn nại xuống, thế nhưng càng như vậy, càng làm mạch máu trong người hắn càng thêm cuộn trào. Tần Triệt miễn cưỡng nuốt xuống cảm giác ngai ngái trong cổ họng.
Lúc Khôi Nam mang người tới, đã nhìn thấy một màn này. Một gốc cây cực lớn cứ như vậy ngã xuống, co quắp trên mặt đất, mà thần vệ Hàn Linh của họ thì đang nửa quỳ dưới đất, dưới thân đọng đầy máu đen. Mà trước mặt Tần Triệt, có một thân ảnh đang nằm. Sợi tóc che khuất khuôn mặt của người kia, nhưng vẫn có thể vừa nhìn liền nhận ra, đó là bệ hạ của họ, loại cảm giác và khí tức này sẽ không bao giờ thay đổi.
Khôi Nam là người phản ứng đầu tiên, xông tới đỡ lấy người đang nằm trên mặt đất, hô: "Bệ hạ!"
Lúc Khôi Nam nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Phỉ, cũng chỉ thoáng sững sờ một giây, liền không để ý, trực tiếp thăm dò hơi thở của Hàn Phỉ, sau khi xác định nàng còn sống mới có chút yên lòng, thật sự là bộ y phục bị máu nhuộm đỏ trên người Hàn Phỉ quá chói mắt. Nếu là người bình thường, xuất huyết nhiều như vậy thì đã sớm chết rồi.
Khi Tần Triệt nhìn thấy Khôi Nam liền lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Thay ta dẫn nàng đi xem đại phu."
Sắc mặt Khôi Nam phức tạp nói: "Ta biết. Ngài.."
Khôi Nam thân là khô lâu Tử Linh, tất nhiên là có thể cảm giác được khí tức trên người Hàn Linh Thần Vệ không bình thường, còn có ma khí lưu lại nữa. Căn bản không cần giải thích, tất cả mọi thứ đều đã có đáp án, chỉ là không một ai đề cập đến mà thôi.
Trong lòng Khôi Nam thầm căng thẳng, hắn không nghĩ tới, Hàn Linh thân là một trong tứ đại Thần vệ, cũng là bạn lữ mà năm đó bệ hạ tự mình lựa chọn, là người mà tất cả bọn họ tiếp thu, vậy mà lại là.. ma. Năm ấy, trong cuộc chiến đấu kia, hắn vẫn không quên, vì đánh đuổi những sinh vật này, bọn họ đã chết bao nhiêu người! Nhưng hiện tại, người đang để tin tưởng nhất, lại trở thành tồn tại không đáng tín nhiệm nhất trên đời. Khôi Nam đã không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với vị Thần Vệ đại nhân này.
"Đại nhân, ngài.."
Tần Triệt lắc đầu một cái, nói: "Dẫn nàng đi."
Khôi Nam thấp giọng nói: "Được."
Ánh mắt của Khôi Nam từ từ chuyển hướng, nhìn về phía Vô Tận đang co giật từng hồi trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo. Vô Tận này đã không còn là Vô Tận mà họ quen biết, tà khí nồng đậm cùng mùi máu tanh căn bản không thể che giấu nổi.
"Hắn đã ma hóa."
Khôi Nam nhìn người sau lưng, lập tức có người hiểu ý tiến lên, đó là Cừu Thanh Thư, là đệ nhất quân Cừu Long Quân, thực lực của hắn không thể nghi ngờ. Cừu Thanh Thư trực tiếp tiến lên, nhìn Vô Tận co quắp trên mặt đất, thoáng kinh ngạc một hồi, giờ khắc này Vô Tận đã gần như bị ăn mòn toàn bộ, thân thể so với lúc bị lửa thiêu hủy còn thê lương hơn. Cừu Thanh Thư có chút đồng tình nhìn Vô Tận, cuối cùng vẫn quyết tâm, kết liễu hắn.
Lúc Vô Tận chết rồi, khuôn mặt vốn sần sùi như vỏ cây dần biến mất, đôi mắt miễn cưỡng mới có thể nhận ra kia lóe qua một tia vui mừng. Tựa hồ, kết quả này đối với hắn mà nói, chính là tốt nhất.
Trước lúc tử vong một khắc, ánh mắt Vô Tận bay xa, nhìn về phía Hàn Phỉ đang được Khôi Nam ôm, ánh mắt kia dường như còn có chút quyến luyến cùng không muốn, thế nhưng hắn biết rõ, hắn sẽ không thể đợi được nàng tỉnh lại nữa. Như vậy.. cũng tốt. Dù sao, hiện tại hắn, nhất định là vô cùng xấu xí. Trạng thái này vẫn là không nên để bệ hạ nhìn thấy đi, cứ để bệ hạ nhớ đến hắn của lức đầu, lúc mới quen biết hắn.
Đôi mắt Vô Tận từng chút một khép lại. Cuối cùng, thân thể hắn hóa thành một vũng máu, huyết dịch sền sệt giống như hồ dán vậy, chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ ba thước máu tươi vĩnh viễn không bao giờ biến mất, đây đều là máu của những người mấy ngày qua hắn gϊếŧ chết. Nhất thời, một mùi máu tanh đậm đặc tràn ngập khắp nơi. Những phần còn lại của rừng rậm Vô Tận cũng bắt đầu khô héo bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, Vô Tận thân là chủ nhân của rừng rậm, hắn chết đi, toàn bộ sinh cơ của khu rừng cũng sẽ biến mất.