Tần Triệt nằm trên mặt đất, rõ ràng cách Hàn Phỉ rất gần, thế nhưng hiện tại thân thể hắn làm thế nào cũng không thể vượt qua được khoảng cách kia.
"Hàn Phỉ.."
Giọng nói khàn khàn khô khốc của Tần Triệt vang lên. Nhưng dù hắn có gọi thế nào, Hàn Phỉ cũng không nghe thấy. Tần Triệt chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến thế, hắn không nhớ rõ những chuyện xảy ra trước khi hôn mê, chỉ có thể nhớ mang máng, bản thân hắn phát điên, làm ra rất nhiều chuyện thương tổn nàng.
Tần Triệt vô cùng căm hận phần Ma Thân của mình. Căm hận bản thân không thể tự kiềm chế bạo ngược bên trong ăn mòn đi lý trí. Chính bởi vì như vậy, lúc trước hắn mới rút đi một thân độc cùng ma tính, nhưng cuối cùng.. hết thảy đều thất bại.
Nhìn Hàn Phỉ nằm trong vũng máu, lần đầu tiên Tần Triệt khóc, hắn, đã làm gì thế này? Tần Triệt liều mạng muốn nắm lấy tay Hàn Phỉ, muốn tới gần, muốn ôm lấy nàng, hắn không để ý thân thể mình suy yếu, dùng hai tay chống đỡ, liều mạng muốn bò đến gần Hàn Phỉ. Giờ khắc này hắn, vô cùng chật vật.
Có lẽ vì chấp niệm quá lớn, khiến thân thể vốn đã cực kỳ suy yếu của hắn bùng nổ ra một luồng khí lực, bò đến bên người Hàn Phỉ, hắn liều mạng ôm người đã hôn mê bất tỉnh vào trong ngực, hai cánh tay đều run lên cầm cập.
"Hàn Phỉ, Hàn Phỉ, Hàn Phỉ! Tỉnh lại đi!"
Nhưng, bất luận Tần Triệt lay gọi thế nào, Hàn Phỉ cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Tần Triệt đưa bàn tay run rẩy, chậm rãi để sát vào dưới mũi Hàn Phỉ, sau khi cảm giác được hơi thở yếu ớt, lí trí sắp tan vỡ của Tần Triệt mới từng chút từng chút khôi phục. Hắn dùng liều mạng ôm Hàn Phỉ, cọ cọ gò má lên gương mặt tái nhợt của nàng, thời khắc này, một ma loại như Tần Triệt lại đang thầm cảm tạ ông trời.
"Hàn Phỉ.. Thật xin lỗi." Hắn run rẩy lặp đi lặp lại câu nói này.
Sau đó, Tần Triệt vội vàng kiểm tra thân thể của Hàn Phỉ một lượt, thế nhưng lại kinh ngạc phát hiện, ngoài việc trên y phục có vết máu, thì trên người Hàn Phỉ cũng không có bất kì vết thương nào. Vậy.. Hàn Phỉ bị thương như thế nào? Nếu như không có vết thương, không bị thương, thì tại sao Hàn Phỉ lại suy yếu như vậy?
Tần Triệt căn bản không nghĩ ra được nguyên nhân, cũng không có thời gian suy nghĩ, hắn miễn cưỡng tích trữ chút khí lực, ôm lấy Hàn Phỉ, mãi đến tận lúc cảm nhận được sức nặng trong lồng ngực, hắn mới bất giác phát hiện.. Hàn Phỉ đã gầy đi. Tần Triệt vốn không để ý vẻ ngoài của Hàn Phỉ đẹp hay xấu, mập hay gầy, điều hắn để ý chính là linh hồn Hàn Phỉ, cho nên lúc gặp lại nàng, hắn cũng không hề phản ứng khi ngoại hình của nàng thay đổi.
Hiện tại khuôn mặt có chút mập mạp đã xẹp xuống, cằm cũng nhọn ra, y phục dính máu trên người cũng rộng hơn nhiều, bị Tần Triệt ôm, một bên vai áo cũng rơi xuống, lộ ra bả vai trắng nõn trơn mềm.
Hô hấp của Tần Triệt cứng lại, vội vàng chỉnh lại y phục cho nàng, chỉ lo nàng lộ ra một chút xuân quang. Chẳng qua là khi Tần Triệt vén tóc của Hàn Phỉ ra, khiến cả gương mặt nàng hiển lộ, thì hắn lập tức thoáng kinh ngạc, bởi vì.. Người này có chút xa lạ. Đây không phải là dung mạo vốn có của Hàn Phỉ.
Nếu như lúc này Hàn Phỉ tỉnh dậy, nhìn thấy mình như vậy nhất định sẽ vô cùng cao hứng, bởi vì, gương mặt hiện tại, chính là dung mạo vốn có của nàng. Đó là, nàng chính thức.
Tần Triệt chẳng qua là vội vã quét mắt nhìn dung mạo của nàng, rồi lập tức thu hồi tâm thần, ẩn ước cảm thấy, hiện tại Hàn Phỉ tựa hồ càng thêm mỹ lệ làm rung động lòng người, đẹp đến mức càng thêm chân thực.
Tần Triệt ôm Hàn Phỉ tập tễnh đi về phía trước, thế nhưng bóng lưng lại hết sức kiên định. Nơi họ đang ở là một hang động nằm rất sâu trong lòng đất, đoạn đường ra khỏi hang động này khiến Tần Triệt cực kỳ gian khổ, trên trán phủ kín mồ hôi, tứ chi của hắn cũng dần mất đi khống chế, có chút thoát lực, nhưng tình hình của Hàn Phỉ đã rất nguy cấp, cho dù đau đớn đến đâu hắn cũng phải chịu đựng.
Lúc ánh mặt trời chiếu trên người mang theo nhiệt độ ấm áp, Tần Triệt mới biết, bọn họ rốt cục đã ra khỏi hang động. Trong tay hắn ôm Hàn Phỉ vẫn luôn hôn mê không tỉnh. Tần Triệt mờ mịt một hồi, có chút đáng thương phát hiện, thiên hạ to lớn, hắn lại không tìm được một chỗ có thể dung chứa bọn họ, không tìm được ai có thể cứu được Hàn Phỉ. Mũi ngủi thấy được một mùi máu tanh nhàn nhạt, không phải là mùi máu mới, mà giống như hùi máu thịt phân hủy vậy. Mùi này thông thường chỉ xuất hiện ở nơi ma loại cư ngụ, tuyệt đối không thể ở chỗ này.
Trong lòng Tần Triệt có dự cảm không tốt, cánh tay ôm Hàn Phỉ càng dùng thêm lực, đang định quay người rời đi, đã nhìn thấy một cái cây khổng lồ hình người đứng cách đó không xa, mà trùng hợp, nơi đó là một mảnh đất trống.
Tần Triệt trầm giọng âm, nói: "Ngươi hút máu người!"
Chỉ liếc mắt một cái, Tần Triệt liền nhận ra, thứ cây không ra cây, người không ra người trước mặt kia, chính là Vô Tận. Mà khi hắn xuất hiện lúc, mùi máu tanh trong không khí càng thêm nồng nặc.
"Thả bệ hạ ra."
Giọng nói của Vô Tận vô cùng quái lạ, không còn lanh lảnh như trước nữa, thậm chí còn có chút khó nghe.
Tay Tần Triệt không nới lỏng Hàn Phỉ ra một phân một hào, thậm chí ôm càng chặt hơn, nói: "Ngươi không nên hút máu người, ngươi sẽ đánh mất bản thân."
"Câm miệng! Tên ma vật nhà ngươi! Ngươi có tư cách gì mà câu nói!"
Vô Tận vô cùng phẫn nộ, ngày ấy, cuộc nói chuyện của Tần Triệt cùng Hàn Phỉ, Vô Tận đều nghe thấy rõ ràng, Tần Triệt làm gì hắn cũng biết rõ, ngay cả thân phận thật sự của Tần Triệt cũng đã bại lộ triệt để. Một ma loại, thế mà lại ngốc bên cạnh bệ hạ lâu như vậy! Mọi đắng cay bệ hạ phải chịu đựng đều là do tên ma quỷ này làm ra! Bệ hạ rất nguy hiểm! Ma loại kia đáng chết!
Bởi vì hấp thu quá nhiều máu người, thần chí của Vô Tận đã có chút không tỉnh táo, hắn chỉ có thể đứa ra phán đoán đơn giản, hắn căn bản không thể suy nghĩ sâu sắc, cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ cố chấp coi Tần Triệt là một tên Ma loại xấu xa mà đối xử.
Ma vật này còn dám chất vấn hắn hấp thu máu người! Còn dám trách cứ hắn! Đáng chết! Ma vật đáng chết!
Vô Tận căn bản không khống chế được nộ khí của mình, hắn đột nhiên duỗi ra một cành cây khô, cành cây rất nhọn, đầu mũi nhọn cũng đã biến thành màu đen, nhìn kỹ sẽ biết đó là màu đỏ đậm đặc đến mức biến thành đen. Cành cây này đã cướp đoạt bao nhiêu nhân mạng, nhiễm bao nhiêu máu huyết mới có màu sắc như thế?
Có thể tưởng tượng, trong khoảng thời gian này, Vô Tận đến cùng là gϊếŧ bao nhiêu người, hiện tại một mảnh rừng rậm Vô Tận này đã lấp kín không biết bao nhiêu thi thể, rừng rậm Vô Tận đã triệt để biến thành rừng rậm Tử Vong.
Tần Triệt lui lại một bước, hiện tại hắn căn bản không còn bao nhiêu khí lực, nhưng hắn chắc chắn sẽ không buông Hàn Phỉ ra nửa phần, hắn cứ như vậy ôm Hàn Phỉ, chật vật một hồi, mới miễn cưỡng né tránh được cành cây của Vô Tận đám.
"Ma vật! Ngươi mới thật sự là hung thủ gϊếŧ người! Những chủng tộc dơ bẩn như ngươi nên chết hết mới đúng! Đám nhân loại kia, Ma Vật, đều nên chết! Chết hết! Bệ hạ chỉ cần có ta là đủ rồi! Chỉ có một mình ta là đủ!"
Trên gương mặt miễn cưỡng mới phân biệt được ngũ quan của Vô Tận toàn bộ đều là vẻ phẫn nộ cùng tham lam.