Hàn Phỉ bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi sửng sốt, một cảm giác băng lãnh xông thẳng tử dưới chân lên đến đỉnh đầu. Thời khắc này, lần đầu tiên Hàn Phỉ cảm nhận rõ ràng được, Tần Triệt là ma.
Lúc Hàn Phỉ sửng sốt, Tần Triệt dựa vào lí trí còn sót lại đột nhiên đưa tay đẩy nàng ra, bản thân cũng tự lui về phía sau mấy bước, hắn xoay người, tựa hồ là muốn rời khỏi nơi này.
Hàn Phỉ đột nhiên hô to: "Đứng lại!"
Tần Triệt dừng bước, nhưng vẫn không có ý quay đầu lại.
"Nếu như ngươi rời đi, thì đừng trở về nữa."
Lần này, Tần Triệt không nhúc nhích.
Hắn thở hổn hển, xoay người, nói: "Ta không cách nào khống chế bản thân."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Trước khi giải quyết xong mọi chuyện, ngươi không được phép rời khỏi nơi này."
Hàn Phỉ không cho phép hắn cự tuyệt, nàng không biết nếu như lần này Tần Triệt rời đi, thì đến lúc nào hắn mới lại xuất hiện lần nữa, có khi, không bao giờ xuất hiện nữa cũng nên. Mà nàng sẽ bị vĩnh viễn chẳng hay biết gì cả.
Tần Triệt có chút thống khổ nói: "Hàn Phỉ, ta không muốn thương tổn nàng."
Hàn Phỉ không đáp lời, Vô Tận đứng phía sau lưng nàng lúc này đã gấp đến phát hoảng, hắn có thể cảm giác được rõ ràng khí tức nguy hiểm phát tán từ trên người Tần Triệt, cảm giác nguy hiểm này khủng bố đến mức tận cùng, ngay cả hắn giờ khắc này cũng muốn chạy đi.
Hàn Phỉ tiến lên một bước, nói: "Muốn thương tổn ta, còn phải xem ngươi có làm được hay không."
Lúc này, lý trí cùng tình cảm của Hàn Phỉ ở thế đối lập, ánh mắt nàng nhìn Tần Triệt mang theo tâm tình xa lạ.
"Trả lại kí ức cho ta."
Tần Triệt thống khổ nói: "Đã tiêu hủy."
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi quả nhiên đủ hung ác, ngay cả một đường lui cũng không chừa lại, ngươi dựa vào đâu mà cho là ta vĩnh viễn sẽ không phát hiện ra?"
Đối với hành động này của Tần Triệt, Hàn Phỉ căn bản không thể tha thứ.
Lúc này Tần Triệt đang phải dùng tất cả tự chủ, ức chế sát ý đang từ từ lan tràn khắp cơ thể hắn.
"Hàn Phỉ, ta sẽ cho nàng một lời giải thích, nhưng, không phải là bây giờ."
Đây là cách duy nhất Tần Triệt có thể nghĩ ra được, hiện tại, hắn không thể ở lại chỗ này.
"Ta sẽ không tiếp nhận câu trả lời này của ngươi."
Bàn tay Hàn Phỉ chuyển động, vài cây ngân châm xuất hiện giữa các ngón tay, tư thế của nàng đối với Tần Triệt đã không còn thả lỏng như trước, tựa hồ đây là lần đầu tiên, giữa bọn họ, lại xuất hiện một vách ngăn chia cách. Giữa hai người bọn họ, từ bao giờ lại biến thành như vậy?
Trong lòng Hàn Phỉ đau đớn, phải có bao nhiêu quan tâm, thì vào giờ khắc này mới có bấy nhiêu phẫn nộ.
Tần Triệt không có ý ngăn cản, hắn nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Hàn Phỉ, ngàn năm trước, khi hắn quyết định thay đổi tất cả, đã nghĩ qua sẽ có một ngày bị nàng phát hiện ra tất thảy. Thế nhưng Tần Triệt không nghĩ tới ngày này sẽ đến nhanh như vậy, còn dùng phương thức này mà đến nữa.
Ngay lúc Tần Triệt muốn nói ra mọi chuyện, một luồng kích động không cách nào khống chế đã xông tới, trong phút chốc liền bao phủ lấy tất cả lý trí của hắb, tia thanh minh cuối cùng trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất.
Trước mắt Hàn Phỉ lóe lên, thân ảnh Tần Triệt liền biến mất, nàng hơi nhướng mày, khóa chặt một phương hướng, sau đó đột ngột chạy sang. Trong lúc nhất thời, hai người đều biến mất, lưu lại Vô Tận mờ mịt nhìn khoảng không trông rỗng trước mặt.
"Sao lại không thấy đâu nữa.." Vô Tận có chút không biết làm sao.
Hàn Phỉ liều mạng đuổi theo thân ảnh kia, một lần lại một lần tăng nhanh tốc độ, thế nhưng làm sao cũng không đuổi kịp hắn. Hàn Phỉ khẽ cắn răng, lập tức dồn hết sức lực toàn thân, nắm chặt ngân châm trong tay, sau một khắc, Hàn Phỉ bắt đúng thời cơ, vung tay, ngân châm bay ra.
Người đang chạy trốn trước mặt lập tức ngã xuống. Hàn Phỉ cũng dừng lại, thở hai hơi, sau đó chậm rãi tới gần thân ảnh đã ngã xuống kia.
Thân thể Tần Triệt không nhúc nhích, trên huyệt vị quan trọng của hắn còn cắm mấy cây ngân châm, cả người cứng đơ như đã chết. Hàn Phỉ ngồi xổm xuống, đưa tay thăm dò hơi thở cùng mạch đập của hắn, sau khi phát hiện chỉ là hôn mê liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi trong lúc vội vàng, nàng không thể nắm chắc chính xác, không biết có châm sai chỗ hay không, nếu thật sự xảy ra sai sót vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Hàn Phỉ tự giễu cười một tiếng, mặc dù oán hận hắn làm ra chuyện quá đáng, nhưng vào thời khắc quan trọng, nàng vẫn cứ lo lắng cho an nguy của hắn.
Ngay lúc Hàn Phỉ lật người Tần Triệt lên, ngâm châm đang đam trên huyệt vị của hắn đột nhiên bật ra, thân thể hắn run rẩy một hồi, cặp kia đang nhắm chặt cũng đột nhiên mở ra, lập lòe ảnh sáng màu đỏ máu.
Hàn Phỉ thầm nghĩ trong lòng, không hay! Thân thể vô thức muốn ý né ra, thế nhưng đã quá trễ, một cái tay đột nhiên duỗi ra, bóp lấy cổ Hàn Phỉ. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy vô cùng khó thở.
Hàn Phỉ lôi kéo tay hắn, muốn gỡ bỏ, thế nhưng khí lực của nàng căn bản so được với Tần Triệt, nàng bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên.
Trong đôi mắt của Tần Triệt đã không còn vẻ ôn nhu cùng quyến luyến vốn có, chỉ còn lại tàn nhẫn cùng tàn phá bừa bãi.
Thời khắc này, Hàn Phỉ cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương, thậm chí ngay cả nói cũng trở nên khó khăn.
"Tần Triệt.. Tần Triệt.."
Hàn Phỉ gian nan, thốt ra tên hắn, dường như nàng đang phải dùng cả sinh mệnh để gọi ra cái tên này. Tử vong, chậm rãi áp sát. Hàn Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới, cảm giác tuyệt vọng này, lại là do Tần Triệt dành cho nàng. Là người thân mật nhất, tín nhiệm nhất, dành cho nàng. Tuyệt vọng, dần dần thăng lên.
"Tần Triệt.."
Dường như tiếng gọi của Hàn Phỉ đã truyền được vào trong tai hắn, gương mặt Tần Triệt vặn vẹo một hồi, ánh mắt lóe lên vài tia thanh minh, lúc nhìn thấy tay mình đang bóp cổ Hàn Phỉ liền lập tức buông ra.
Hàn Phỉ rơi xuống đất, liều mạng ho khan, thật vất vả hít vào từng ngụm không khí, nhưng phổi cùng cổ họng đau đớn lợi hại, đôi mắt cũng ướŧ áŧ. Hàn Phỉ ngẩng đầu, nhìn Tần Triệt đang tự lấy tay đập vào đầu mình, tựa hồ là hết sức tự trách, nhưng hai mắt hắn, vẫn liên tục chuyển đổi giữa màu đỏ máu với vẻ thanh minh.
"Rời đi.." Giọng Tần Triệt khàn khàn vang lên.
Hàn Phỉ che ngực, chậm rãi đứng lên.
"Rời đi a! Cách xa ta ra một chút!" Tần Triệt lớn tiếng gào thét, mà bản thân hắn cũng từng bước lùi về sau, hắn thà rằng mình chết, cũng không muốn thương tổn Hàn Phỉ một phần.
"Ma.." Hàn Phỉ phun ra một chữ như thế.
Tần Triệt lộ ra một ý cười thống khổ, sau đó, dưới ánh nhìn của Hàn Phỉ, hắn đột nhiên dùng một cái tay, đánh mạnh vào cánh tay còn lại. Cánh tay kia cứ như vậy buông thõng.
"Tần Triệt!"
Hắn vậy mà lại tự đánh gãy cánh tay mình!
Tần Triệt thống khổ 'a' một tiếng, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Đi.. Đi a!"
Hàn Phỉ choáng váng.
"Hàn Phỉ.. cầu xin nàng.. Rời khỏi nơi này. Ta sẽ không khống chế được.. Đi mau!"
Hàn Phỉ vô thức lùi về sau một bước.
Tần Triệt nhìn nàng, lộ ra một nụ cười thê thảm. Nụ cười kia, tựa hồ như là lời cáo biệt của hắn dành cho Hàn Phỉ.
"Tần Triệt!"
Hàn Phỉ không khống chế được mà cả người run rẩy. Rời đi, đây không phải là điều nàng muốn!
Đúng lúc này, Tần Triệt chậm rãi đưa tay ra, nhắm ngay bộ ngực mình.
Hàn Phỉ lập tức hiểu hắn đang muốn làm gì.