Hàn Phỉ nghiêng đầu nhìn sang, đã thấy một bóng người đang từng bước tới, từng bước từng bước như đang dẫm nát trái tim nàng. Đó là.. Tần Triệt. Hắn mặc một thân ác bào đen, nhưng, giờ khắc này hắn không đeo mặt nạ, gương mặt yêu diễm hoàn toàn lộ ra, ngay cả đồ đằng bao trùm nửa gương mặt cũng không hề biến mất. Thân hình hắn, tựa hồ càng gầy, quần áo mặc lên người cũng có vẻ hơi rộng. Chỉ là khóe miệng hắn dương lên một nụ cười mỉm còn mang theo một tia ấm áp.
Hàn Phỉ đứng tại chỗ, cảm giác hô hấp cũng trở nên thô nặng, nàng buông bàn tay đang túm Vô Tận ra, ánh mắt dần trở nên tập trung.
"Tần Triệt.."
Mãi một lúc lâu, nàng mới thốt lên được cái tên đó.
Tần Triệt đứng lại, cũng không tới gần Hàn Phỉ, nói: "Nàng muốn biết cái gì?"
Sau một khắc, thân ảnh Hàn Phỉ biến mất, trước mắt Tần Triệt hoa lên, cổ áo đã bị nắm lấy, hắn đối diện với đôi mắt đang tràn ngập tơ máu của Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến cùng là chàng đã thay đổi cái gì trong ký ức của ta?"
Một câu nói này, đã nói ra tất cả nghi hoặc trong lòng Hàn Phỉ, rõ ràng trong lòng nàng vô cùng sợ phải biết rõ chân tướng, nhưng hiện tại, nàng lại nhất định phải biết rõ chân tướng này.
Tần Triệt tùy ý để Hàn Phỉ túm lấy mình như vậy, ánh mắt hắn nhu hòa xuống, tựa hồ vô cùng lưu luyến nhìn Hàn Phỉ, dáng vẻ của nàng đã thay đổi, thế nhưng cặp mắt kia lại chẳng thay đổi chút nào.
Hắn đang nhìn nàng. Giống như xuyên thấu qua nhục thể, nhìn vào tận linh hồn nàng. Nếu là ngày trước, Hàn Phỉ nhất định sẽ bị ánh mắt như vậy của hắn làm cho e thẹn, thế nhưng hiện tại, trong lòng Hàn Phỉ chỉ có tức giận.
"Nói đi Tần Triệt! Chàng nói cho ta biết đi!"
Tần Triệt đưa tay ra, dường như muốn chạm vào đầu Hàn Phỉ, thế nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Hàn Phỉ, cuối cùng vẫn dừng lại, cười khổ một tiếng, nói: "Ta không ngờ nnagf lại phát hiện ra nhanh như thế."
"Nếu không, chàng vẫn muốn lừa gạt ta đến lúc nào?"
"Hàn Phỉ.."
"Ngàn năm a! Chàng lừa gạt ta ngàn năm ròng rã! Cho tới bây giờ, nếu không phải ta phát giác ra, thì chàng còn muốn muốn tiếp tục nữa sao? Tiếp tực kéo dài lời nói dối này ư?"
Đối mặt với chất vấn của Hàn Phỉ, Tần Triệt vẫn không trả lời, mặc cho Hàn Phỉ phát tiết.
Đôi mắt Hàn Phỉ ngập nước, nàng nỗ lực kìm nén không để nước mắt rơi xuống, bàn tay túm lấy Tần Triệt lại càng thêm dùng lực.
Cuối cùng, Tần Triệt mở miệng.
"Thật xin lỗi."
Câu xin lỗi này, đã đến muộn một ngàn năm. Câu xin lỗi này, đã hoàn toàn thừa nhận mọi lời nói trước đó. Câu xin lỗi này, suýt nữa đã khiến Hàn Phỉ tan vỡ.
"Chàng đem ký ức của ta, giấu ở chỗ nào?"
"Ta đã tiêu trừ."
"Đó là ký ức của ta! Đó là của ta mà!"
Hàn Phỉ khó có thể tin nhìn Tần Triệt, căn bản không hiểu vì sao Tần Triệt phải làm như vậy.
"Hàn Phỉ, đó cũng không phải là một ký ức tốt đẹp."
Hàn Phỉ đột nhiên áp sát, hung ác nói: "Câm miệng! Chàng không có tư cách làm như vậy!"
Tần Triệt bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập đau thương.
Vô Tận đứng ở phía sau có chút sợ hãi nhìn hai người đột nhiên giao chiến kia, một là thần nữ bệ hạ, một là Thần Vệ đại nhân, hai người này rõ ràng là nên dựa vào nhau, thế mà hiện tại, lại giương cung bạt kiếm. Vô Tận rất hối hận vì mình đã nói ra sự thật, nếu bí mật này vẫn bị giấu diếm đi thì có phải tình hình sẽ khá hơn một chút hay không? Như vậy hai người kia cũng sẽ không biến thành tình trạng như bây giờ.
Vô Tận muốn tiến lên ngăn cản, lúc đang định mở miệng, đã thấy Hàn Phỉ đột nhiên rút dao găm ra, trực tiếp kề lên cổ Tần Triệt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt cổ hắn, mà Tần Triệt, cũng không tránh né, cứ như vậy nhìn Hàn Phỉ, giống như không nhìn thấy con dao găm đang uy hiếp tính mạng của mình.
Vẻ mặt Hàn Phỉ hung ác, nhưng vẫn không che giấu nổi đau thương, nàng khàn khàn nói: "Tần Triệt, nói cho ta biết, từ khi nào, giữa chúng ta bắt đầu có ngờ vực cùng ẩn giấu?"
Thân thể Tần Triệt lập tức cứng ngắc, nói: "Hàn Phỉ, thật xin lỗi."
Dường như thiên ngôn vạn ngữ cũng hóa thành một câu nói như vậy.
"Ta không muốn nghe xin lỗi!"
Hàn Phỉ giống như phát điên, bàn tay cầm dao găm tăng thêm lực đạo, trong nháy mắt liền cắt rách cổ Tần Triệt, máu tươi tràn ra lại pha tạp thêm màu đen. Hàn Phỉ nhìn máu chảy ra, lại nhìn đồ đằng trên mặt Tần Triệt, nói: "Thì ra, người vẫn luôn ở bên cạnh ta lại là Ma."
Tần Triệt ngẩn ra, hai bàn tay rủ xuống đột nhiên siết chặt, thế nhưng trên mặt, hắn vẫn cứ bình tĩnh. Cho đến tận bây giờ, Tần Triệt luôn biết, Hàn Phỉ đã sớm phát hiện ra thân phận của hắn. Nhưng, dù cho đã biết, Tần Triệt vẫn không thể sẵn sàng nghênh tiếp câu nói này.
Cuối cùng, hắn nhắm mắt, nói: "Đúng vậy, ta là Ma."
Một khắc đó, khi tới gần bên Hàn Phỉ, Tần Triệt cũng đã chờ đợi ngày này đến. Ma, chính là Ma. Bất luận hắn tẩy đi một thân độc tố, vẫn không thể nào thay đổi được chuyện này.
Hàn Phỉ đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi tiếp cận ta, đến cùng là tại sao?"
Nụ cười của Tần Triệt có chút tái nhợt, nhẹ nhàng nói: "Nếu như ta nói, ta chỉ là.. Không nhịn được mà tới gần, thì nàng có tin không?"
Hàn Phỉ không trả lời. Mà Tần Triệt dường như đã biết đáp án.
Hắn chậm rãi nói: "Ta là ma, còn là Ma Vương, nàng và ta vốn không nên gặp gỡ, nhưng nàng lại cứ thế xông vào thế giới của ta, ta không thể chống cự được lực hấp dẫn, luôn một mực ẩn giấu chuyện này, Hàn Phỉ, thật xin lỗi."
"Vậy, hài tử của ta thì sao?"
Tần Triệt không nói lời nào.
Hàn Phỉ nặng nề, nói: "Hài tử của chúng ta ngàn năm trước, đứa trẻ bị ngươi xóa khỏi kí ức của ta đâu?"
"Hàn Phỉ."
"Nói đi! Ngươi nói đi!"
Tần Triệt nhắm mắt, nói: "Tự tay ta đã gϊếŧ nó."
Thời khắc này, Hàn Phỉ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chủy thủ trong tay cũng suýt nữa rơi xuống đất.
"Nó không nên được sinh ra."
Hàn Phỉ đỏ mắt, đau đớn gào lên: "Tần Triệt! Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy! Đó là hài tử của ta, ngươi thế mà lại gϊếŧ nó, xóa nó khỏi kí ức của ta, ngươi dựa vào cái gì?"
"Thật xin lỗi."
Nước mắt của Hàn Phỉ rơi xuống như mưa, nàng ném dao găm xuống đất, lùi về sau vài bước.
"Cút! Ngươi cút đi cho ta!"
Tần Triệt đưa tay ra, muốn đỡ lấy nàng, thế nhưng lòng bàn tay hắn chỉ còn trống rỗng.
"Tiểu quái vật, chính là con của chúng ta."
Sắc mặt Hàn Phỉ đột nhiên trở nên vui vẻ, trong đôi mắt lại nhiều thêm một tia hi vọng.
"Tiểu quái vật đâu? Nó ở đâu rồi? Ngươi trả nó lại cho ta!"
Tần Triệt muốn mở miệng, thế nhưng sau một khắc, sắc mặt hắn đột nhiên vặn vẹo, bàn tay siết chặt lồng ngực, giống như đang phải chịu đơn thống khổ cực lớn.
Hắn quỳ một chân xuống đất, đồ đằng trên mặt càng đậm đặc hơn.
"Hàn Phỉ, rời khỏi nơi này!"
Trong lúc sắp mất đi lí trí, Tần Triệt chỉ kịp nói ra câu nói này.
Sau một khắc, hắn hai mắt chuyển thành đỏ như máu.