Hác lão bản nhắm mắt, nói: "Khi nào chàng xuất phát?"
Khôi Nam kinh ngạc, hỏi: "Sao nàng.."
"Làm sao ta biết?"
"Ừm."
"Bởi vì ta cũng có suy nghĩ giống như chàng."
Hàn Phỉ rời đi quá lâu không có tin tức, trong lòng ai cũng lo âu, Hác lão bản cũng hiểu rõ.
Trên mặt Khôi Nam lộ ra một vệt áy náy, nói: "Thật xin lỗi."
Hác lão bản cười cười, nói: "Chàng không cần xin lỗi ta, bởi vì ta cũng cùng tâm tình với chàng, chỉ tiếc là lần này, ta không thể đi cùng chàng."
Khôi Nam sâu sắc nhìn Hác lão bản, ánh mắt yêu thương không thể nào che giấu nổi. Nếu như nói, là Hàn Phỉ cho Khôi Nam sinh mệnh cùng sứ mệnh, thì Hác lão bản chính là người cho hắn biết tình cảm của con người.
Hác lão bản dường như bị sa vào đôi mắt hắn, nàng lắc lắc đầu, tránh khỏi ánh mắt đó, nàng sợ nếu nhìn nhiều, thì sẽ không thể từ bỏ được, sẽ càng thêm tùy hứng.
"Ta biết lần này ta không thể rời đi cùng chàng, Hác gia vừa chuyển đến, còn rất nhiều chuyện cần ta xử lý, Vũ Châu thành còn chưa đi vào quỹ đạo, tứ phương dò xét, quá nhiều thế lực muốn thừa nước đục mà trà trộn vào, nơi này căn bản không thể bỏ đó mà đi, hơn nữa, ta đã đáp ứng Hàn cô nương, phải thay nàng bảo vệ ngôi nhà này của chúng ta, vì thế ta sẽ không rời đi."
Trong lòng Khôi Nam căng thẳng, nắm chặt tay Hác lão bản, đó là một đôi tay rất ấm áp, ấm áp đến mức một người không có nhiệt độ như hắn cũng có thể cảm nhận được, ấm nóng đến nỗi trái tim cũng như bị bỏng vậy.
"Thật xin lỗi." Hắn một lần nữa lặp lại câu nói này. Nếu như không có hắn, nửa đời sau của Hác lão bản cũng không cần vất vả như thế, không cần phiêu bạt như thế, cũng sẽ không phải cả ngày chịu đựng biệt ly, nàng vốn nên có một cuộc đời an ổn, làm một nữ nhân giữ nhà, mà không phải như hiện tại, phải gánh vác mọi chuyện.
Hác lão bản vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Chàng cứ nói xin lỗi ta mãi làm gì? Chàng có lỗi gì với ta đâu."
Nói rồi, Hác lão bản còn dùng ánh mắt 'Có phải chàng đã làm chuyện xấu gì rồi hay không' nhìn hắn.
Khôi Nam cũng cười, nói: "Không dám."
Hác lão bản cầm lấy tay Khôi Nam, giơ lên, nói: "Chàng ra ngoài phải nhớ kĩ, chàng là một nam nhân đã có gia đình, biết không?"
Khôi Nam ôn nhu nói: "Được."
"Không cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt, không cho phép nhìn mấy cô nương tiểu thư nào khác dù chỉ chút, cũng không cho phép làm điều gì vượt ra khỏi phép thường."
"Được."
Gương mặt Khôi Nam tràn đầy ý cười nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay hắn, nghe nàng cằn nhằn liên miên không dứt, lòng bàn tay vẫn nóng rực, giống như thái dương, mà trong ánh mắt của nàng, cũng tràn ngập tinh quang sáng ngời, dường như lúc này, nàng đã trút bỏ đi dáng vẻ cường thế của một bà chủ lớn, chỉ là Hác Mỹ mà thôi.
"Tiểu Mỹ."
Khôi Nam đột nhiên thốt lên một cái tên hắn chưa bao giờ gọi.
Hác lão bản lập tức nghẹn lại, tưởng mình nghe lầm, hỏi: "Chàng vừa gọi ta là gì?"
Khôi Nam lặp lại lần nữa: "Tiểu Mỹ."
Hác lão bản cảm thấy đôi mắt nóng lên, nhưng vẫn cố chấp nói: "Đừng có gọi như thế, cái tên này nghe kì cục lắm."
Trước đây, Hác lão bản đã từng rất ghét cái tên của mình, cảm thấy quá tầm thường, không phù hợp với thân phận tiểu thư hào môn của nàng, nhưng đây là tên cha nàng đặt cho, lời cha mẹ, không thể cãi, sau đó, nàng tự tìm cho mình cái tên 'Hác lão bản ', nàng cũng làm cho người khác gọi nàng bằng danh tự này, thời gian lâu dài, cũng đã không còn bao nhiều người nhớ đến cái tên 'Hác Mỹ' nữa. Mà dù có nhớ tới, cũng sẽ không gọi ra.
Cho tới bây giờ, Hác lão bản mới cảm thấy cái tên kia cũng có lúc làm cho bản thân run rẩy đến thế. Nhất là khi từ miệng Khôi Nam thốt ra, lúc tên ngốc này gọi, nàng lại càng run rẩy đến mức sắp đứng không vững.
Hác lão bản không thể không tựa trên người Khôi Nam, nói: "Lại gọi một lần nữa đi."
"Tiểu Mỹ."
Hác lão bản dùng lực nhắm mắt, tựa hồ có hơi trách cứ nói: "Danh tự này quá tầm thường."
"Không đâu."
"Trước đây không ai gọi ta như vậy."
Rõ ràng là lời nói trách cứ, thế nhưng hạnh phúc trong đáy mắt lại không thể che lấp được.
Mà Khôi Nam tất nhiên hiểu được trong lòng nàng đang nghĩ thế nào, chỉ là càng biết rõ hắn lại càng đau lòng, Khôi Nam không nghĩ tới chẳng qua là một cách xưng hô thôi, nhưng có thể làm nàng cảm động đến thế, có lẽ là do hắn vẫn luôn quên, cho dù nàng là 'Hác lão bản' cưỡng hãn thế nào đi nữa, thì vẫn là một tiểu nữ nhân.
"Cái tên này chỉ có ta mới có thể gọi."
Ngữ khí của Khôi Nam bá đạo như vậy thật là hiếm có a.
Hác lão bản dở khóc dở cười, nói: "Ngu ngốc, cũng chỉ có chàng mới gọi cái tên này."
Khôi Nam đưa tay, ôm Hác lão bản vào trong lồng ngực, siết thật chặt, miệng ghé vào bên tai nàng, nhẹ nhàng nói: "Ba ngày nữa ta sẽ rời đi, các tướng lãnh cũng đều sẽ theo ta, cùng đi tìm kiếm bệ hạ, nhưng ta sẽ lưu lại đủ nhân mã để bảo hộ nàng cùng Vũ Châu thành, nàng không cần lo lắng."
Hác lão bản cũng đưa tay ôm lấy hắn, ngữ khí kiên định nói: "Ta biết, chàng không cần lo lắng cho Vũ Châu thành, có ta ở đây, sẽ không loạn."
Đây chính là tín niệm của Hác lão bản, dù cho phải liều cả mạng sống, nàng cũng sẽ bảo vệ tốt tâm huyết của mọi người.
Khôi Nam càng ôm nàng chặt hơn, nói: "Ngốc, điều ta lo lắng không phải là cái thành này, mà là nàng."
Hác lão bản ngẩn ra.
"Nàng mới là quan trọng nhất, ta sẽ lưu lại đạn tín hiệu cho nàng, nếu gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nàng phải đốt nó lên, ta nhất định sẽ lập tức trở về."
Sắc mặt Hác lão bản hơi ửng hồng, nói: "Ta, ta biết rồi."
Hôm nay Khôi Nam tựa hồ đã nói tất cả những điều trước đây cũng không dám nói ra, Hác lão bản còn có chút chưa quen.
"Còn nữa, nàng đừng có lòng dạ mềm yếu, nếu có kẻ nào dám không nghe lời, thì trực tiếp dùng cơ quan của Man Diệp đối phó, pháo máy nàng cũng có thể dùng tới, bất kỳ nguy hiểm nào đều phải tránh khỏi, biết không?"
Khôi Nam quá hiểu Hác lão bản, nàng là một nữ nhân cường hãn, người phụ nữ có thể quản lí toàn bộ Hác gia chắc chắn không phải là một nữ nhân mềm yếu, nhưng có lúc, Hác lão bản lại dễ dàng nhẹ dạ, đây là điểm trí mạng, vì thế Khôi Nam không thể không dặn dò, chỉ lo nàng xảy ra bất cứ vấn đề gì. Khôi Nam biết rõ, đời này, hắn đã không thể chịu đựng được việc mất đi nàng.
"Chờ ta trở lại."
Cuối cùng Khôi Nam lưu lại một câu nói như vậy. Hác lão bản nhẹ nhàng đáp ứng.
Sau ba ngày, Hác lão bản đứng ở trên tường thành, nhìn Khôi Nam cùng những nhậ vật trọng yếu của đội quân khác tạo thành một đội ngũ nhỏ, từ cửa hông rời đi.
Vành mắt Hác lão bản đỏ lên, nhưng vẫn quật cường nhìn thân ảnh bọn họ dần biến mất, dáng hình tinh tế suýt nữa bị tuyết lớn che lấp, mà ở sau lưng nàng, còn có một bộ xương ngây ngốc đứng đó, đây là thủ hạ mà Khôi Nam lưu lại bảo hộ Hác lão bản.
"Nhớ kĩ, nhất định phải trở về, mang theo Hàn cô nương trở về. Ta sẽ chờ."