Một bên khác, Biên Dực nhấc chân chuẩn bị rời đi, thế nhưng lại cảm nhận được ba động phía sau, đột nhiên xoay người, lập tức kiềm chế người sắp nhảy dựng lên chạy đi kia, trong miệng gào lên: "Ngươi, mẹ nó, mới vừa tỉnh dậy lại đã muốn đi đâu!"
Tần Triệt bị hắn đè lại, ánh mắt đã hoàn toàn đỏ ngầu, toàn bộ gương mặt tuấn tú đều là vẻ vặn vẹo.
"Thả ra!"
"Thả cái rắm! Ngươi hôn mê lâu như vậy còn chưa tỉnh táo lại sao!"
"Thả ra!"
Đột nhiên, Biên Dực bị một trận khí tức cực mạnh đẩy văng ra xa, hắn lùi lại mấy bước mới đứng vững lại, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tần Triệt bay ra khỏi gian phòng, lập tức không thể suy nghĩ được gì nữa, vội vã đuổi theo.
"Ngươi đứng lại đó cho ta! Hỗn đản! Đứng lại!"
Tần Triệt căn bản không quản Biên Dực ngăn cản, ý thức của hắn cũng không tỉnh táo, trong đầu chỉ có một thanh âm đnag nói cho hắn biết. Hàn Phỉ gặp nguy hiểm!
Vì đuổi theo Tần Triệt, Biên Dực không thể không dùng tới toàn bộ khí lực, may là Tần Triệt bởi vì hôn mê thời gian rất lâu mà hiện tại thân thể có chút cứng nhắc, vì thế mới bị Biên Dực đuổi kịp.
Biên Dực rút kiếm ra, chống trước ngực Tần Triệt, cả giận nói: "Hỗn đản, đứng lại cho ta!"
Tần Triệt dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Biên Dực, chầm chậm nói: "Ta không muốn đánh nhau với ngươi."
"Ta so với ngươi lại càng không muốn! Nhưng ngươi bình tĩnh một chút một chút cho ta! Ngươi nhìn thân thể mình đi!"
Tần Triệt chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy trên khắp cánh tay, cổ, mọi tấc da thịt lộ ra đều tràn ngập những đường vân màu đen, đường vân này tựa hồ còn càng lúc càng đen hơn.
"Ngươi đã bị phản phệ thành bộ dáng này! Ngươi còn định vận dụng lực lượng bị phong ấn sao?"
Tần Triệt không nói lời nào.
Biên Dực thở một hơi, phẫn nộ quát: "Là ngươi vì nàng từ bỏ Ma Thân, phong ấn lực lượng của chính mình, hiện tại lại muốn vận dụng lực lượng của ma, ngươi đem ma, không, không đúng, ngươi xem thân phận cùng huyết mạch của mình là cái gì?"
"Chết."
Biên Dực tưởng bản thân mình nghe lầm.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ma, chết." Tần Triệt nhẹ nhàng nói.
Vào lúc đó, hắn đã từ bỏ thân phận mình, hắn rút đi một thân độc tố, nỗ lực biến thành tồn tại giống như nàng, nắm giữ nhiệt độ như thế, ấm áp như thế. Là nàng lôi hắn ra khỏi bóng tối, vì thế hắn cam nguyện vì nàng, từ trong bóng tối đi tới nơi tươi sáng, dù cho hắn sẽ bị ánh sáng đốt sạch tất cả. Hắn là ma, nhưng lại không muốn trở thành ma.
"Ta nguyện ý hủy diệt bản thân, vì nàng."
Theo câu nói này, hoa văn trên người Tần Triệt đột nhiên sâu sắc thêm, điều này mang đến thống khổ làm lông mày hắn cũng nhăn lại, thế nhưng Tần Triệt vẫn không thốt một tiếng.
Biên Dực vô cùng khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Ngươi điên rồi!"
Ma loại động tình sẽ điên cuồng như vậy sao? Đến mức cái gì cũng không quản không để ý, tùy ý làm bậy sao?
"Biên Dực, tránh ra."
"Ngươi có biết là ngươi sẽ chết hay không? Hiện tại phản phệ mạnh mẽ như vậy, ngươi còn muốn vi phạm, ngươi không sợ chết sao? Ngươi mà chết, thì tình yêu của ngươi cũng không có ý nghĩa!"
"Biên Dực, tránh ra."
Biên Dực chỉ tiếc mài sắt không thành thép, phẫn nộ gào lên: "Nếu ngươi muốn tiếp tục như vậy, thì ta cũng sẽ không giúp ngươi nữa!"
"Tránh ra."
Biên Dực nắm chặt tay, suýt chút nữa thì không che giấu nổi răng nanh nữa, giờ khắc này hắn thật muốn một kiếm gϊếŧ chết cái tên cứng đầu này.
Tần Triệt đi về phía trước, vào lúc đi ngang qua Biên Dực, hắn dừng bước, sau khi để lại một câu nói thân hình liền biến mất.
Biên Dực đứng tại chỗ, có chút ngây người, thậm chí còn cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác. Bằng không, tên kia có thể nói..'thật xin lỗi' với hắn? Một Ma Vương thanh danh hiển hách lại nói xin lỗi..
Danh tiếng của thành Quái Vật càng lúc càng lớn, có bao nhiêu kẻ vì mộ danh mà tìm tới, danh tiếng của nó đã vượt qua cả cái tên Vũ Châu thành, bởi vì vẻ ngoài của nó, dưới sự cải tạo của Man Diệp càng ngày càng quái dị cùng xấu xí, thế nhưng không có một người nào dám xem thường tòa thành xấu xí này.
Bởi vì theo danh tiếng thành Quái Vật càng lúc càng lớn, có không ít thế lực ảo tượng xâm chiếm nơi này, đều muốn thò một chân vào, đã phái không ít người lại đây cố gắng dùng vũ lực công chiếm, nhưng đều bị hung hăng đáp lễ một cái. Không người nào có thể đủ khả năng đánh hạ một viên gạch của thành quái vật. Uy lực của mấy cái pháo máy thực sự quá chấn nhiếp nhân tâm, dần dần, đã không người nào dám đánh chủ ý lên tòa thành này, nhưng nhìn thành quái vật phát triển như mặt trời giữa trưa như vậy, không nhúng một tay thì thật là khó chịu, vì thế, nhiều thế lực bắt đầu chuyển từ chỗ dùng võ lực tiến công thành thân thiện hợp tác như hiện tại.
Nhất là lúc Hác gia chuyển nhà đến thành quái vật, toàn bộ tòa thành lại càng phát triển mãnh liệt hơn, tài lực của Hác gia, thêm vào đầu óc của Hạ Hầu nhất tộc, không gì là không làm được. Trong lúc nhất thời hấp dẫn không ít Thương Hộ ngụ lại.
Chín quân cũng như các chức ti kỳ khác, tìm được vị trí của mình ở trong thành, ra sức vì quê hương mà góp một viên gạch, mà dưới sự trấn áp võ lực tuyệt đối của Thủy Vân cùng Long Y quân, căn bản là không có ai dám quấy rối trong thành, những người kia vừa nhìn thấy y phục của Thủy Vân quân cùng Long Y quân liền lập tức nghe lời răm rắp.
Lúc Man Diệp đã mở rộng thành Quái vật đến phạm vi lớn gấp ba Cơ Quan Thành, đã ra một quyết định trọng đại, vận chuyển mộ của cha hắn, cùng với những cơ quan thần khí thượng cổ đến thành quái vật, đơn giản mà nói, Cơ Quan Thành cũng đã dọn nhà.
Cái tin này đi ra Lúc tin tức này truyền ra, lập tức bị xem là chuyện cười. Cơ Quan thành đại danh đỉnh đỉnh muốn dọn đến một cái thành nhỏ không đáng chú ý? Chuyện cười! Thế nhưng lúc Cơ Quan thành, dưới sự hộ tống của Long Y quân, chuyển tới thành Quái Vật, tất cả mọi người lập tức không thể tin nổi.
Lúc này, người ta mới ý thức được, thành quái vật này, đã triệt để giác tỉnh, lộ ra dáng vẻ quái vật nguyên bản của nó, thề phải tìm ra một thế đứng cho mình tại đây giữa lúc loạn thế. Nhưng không có ai biết, lúc này, thành chủ của thành Quái vật đang bị tất cả mọi người đàm luận, lại chẳng biết đi đâu.
Hác lão bản phủ thêm áo choàng, màu áo trắng càng làm nổi bật dung mạo đẹp đẽ khéo léo của nàng, chỉ là giờ khắc này, trên mặt nàng tràn đầy ưu sầu.
"Sao lại đi ra đây? Lạnh như vậy, trong phòng ấm áp hơn."
Phía sau truyền đến thanh âm khiến Hác lão bản không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt vui cười đã lâu không thấy, nói: "Chàng trở về rồi."
Khôi Nam tiến lên, giúp Hác lão bản phủ kín áo choàng lông, nói: "Đi vào trước đi."
Hác lão bản lắc đầu một cái, nói: "Ta không lạnh, trong phòng nóng quá, đầu cũng không thoải mái. Đi ra hứng chút gió lạnh cũng tốt."
Khôi Nam trầm mặc một hồi, nói: "Nàng đang lo lắng."
Hác lão bản trừng Khôi Nam một chút, nói: "Chàng cho rằng ta không biết chàng ngày đêm đều ngồi trên nóc nha dõi mắt nhìn ra xa sao? Sợ là chàng lo lắng không ít hơn ta đâu."
Khôi Nam không phủ nhận. Trên thực tế, có ai trong bọn họ mà không lo lắng đây? Ai cũng đều đang nhớ bóng hình xinh đẹp rời đi đã lâu kia, chỉ là mọi người đều tránh nhắc trước mặt mà thôi.
Hác lão bản thở dài, nói: "Đã qua 3 tháng có dư, cũng không biết Hàn cô nương như thế nào."
Khôi Nam tiến lên ôm lấy Hác lão bản, nói: "Ta muốn bàn với nàng một chuyện."
Hác lão bản sững sờ, cũng cảm nhận được hắn sẽ phải chuyện gì.