Bất kể nói thế nào, nàng đã từng mượn dùng thân thể nguyên thân lâu như vậy, là nàng nợ nguyên thân.
"Mẫu thân, con có thể đi ra, con rất lợi hại!"
"Phải! Ta biết con rất lợi hại, con không cần phải chứng minh đâu!"
Hàn Phỉ cảm thấy có chút đau đầu, nàng không biết nên làm thế nào mới có thể thuyết phục đứa bé này, càng làm cho nàng đau lòng là, dường như đối với nó mạng người không quan trọng chút nào, đây căn bản không phải là suy nghĩ mà một đứa bé bình thường nên có!
Có điều.. hài tử bình thường cũng sẽ không cứng rắn hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể mẹ mà sinh trưởng, căn bản không cần mười tháng liền có thể xuất sinh giống như đứa bé này!
Khoan đã, không phải là hài tử bình thường..
Tại sao con nàng lại thần kỳ như vậy?
Ánh mắt Hàn Phỉ không tự chủ được rơi vào những sợi Kim Tuyến, sau đó nàng nhớ lại dị dạng của Tần Triệt trước khi đi.
Nàng là người bình thường, thế nhưng đứa bé này lại khác lạ, vậy thì vấn đề.. chính là ở phụ thân?
Tần Triệt, đang gạt nàng cái gì?
Lúc ý niệm này một khi sản sinh, liền giống như lửa cháy lan tràn, Hàn Phỉ lập tức không thể đè nén nó xuống được nữa, nàng thở hắt ra một hơi, tuy không biết vì sao vào lúc này nàng còn có thể cảm nhận được sự hít thở, dù gì hiện tại nàng đã không cần thở nữa rồi.
"Nghe này, nếu con còn tùy ý manh động, ta sẽ không để ý tới con nữa!"
"Mẫu thân lại hung dữ với ta!"
Hàn Phỉ thấy mình lời nói của mình đối với tiểu công chúa này tựa hồ không có hiệu quả gì cả, đành thử nói: "Vậy sau khi con ra đời, ta sẽ bảo cha con giáo huấn con! Đứa bé không nghe lời đều đáng bị đánh!"
Trong nháy mắt, tiểu công chúa vẫn còn đang khoa trương lập tức liền co rút lại, ngay cả cái bụng to cũng tự hộ hơi xẹp xuống một chút, đám sợi kim tuyến cũng hơi mờ đi.
Hàn Phỉ nhìn thấy liền vô cùng ngạc nhiên. Nhắc tới Tần Triệt, lại có tác dụng như thế sao?
Không phải có câu nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân à? Sao tới đây liền thành không giống rồi?
Có điều bất kể nói thế nào, còn có thứ làm cho tiểu công chúa sợ là tốt rồi, nếu thực sự không sợ trời không sợ đất thì đúng là gay go a, Hàn Phỉ thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Không muốn.. đừng nói cho phụ thân.. Không muốn.."
Phụ thân thật hung dữ!
Ô ô ô, phụ thân đánh nó a!
Ô ô ô ô, ca ca nói, phụ thân rất rất hung dữ, còn trừng phạt huynh ấy, ca ca bị đánh no đòn rất nhiều lần rồi, đau lắm cơ!
Ca ca còn nói cho nó biết, tuyệt đối không thể đắc tội phụ thân, ngươi có thể làm cho mẫu thân tức giận, nhưng tuyệt đối không thể chọc tức phụ thân!
Phụ thân không cao hứng, liền sẽ mất đi sủng ái của mẫu thân!
Tất cả những điều này, đều là do tiểu quái vật tốt bụng nhắc nhở muội muội mình.
Nhận thức hữu hạn của tiểu công chúa, toàn bộ đều là tiểu quái vật cách khoảng không nói cho nó nghe, mỗi một câu tiểu công chúa đều nhớ rất kĩ đấy, thế nhưng ca ca cũng không thể thường xuyên nói chuyện với nó, mà ca ca nói tới nhiều nhất chính là phụ thân rất hung ác.
Vì thế, dù cho chưa từng thấy phụ thân, ấn tượng của tiểu công chúa đối với cha nó cũng tuyệt đối là đối tượng không thể trêu chọc.
Vì vậy, Hàn Phỉ nhắc đến đối tượng này, nó liền xẹp xuống như quả bóng xì hơi.
Hàn Phỉ nỗ lực khống chế ngữ khí của mình, nói: "Vậy bây giờ con có chịu nghe lời không?"
"Nghe lời.."
Khóe miệng Hàn Phỉ lộ ra một vệt ý cười, nói: "Rất tốt, vậy bây giờ con thu hồi đám dây kia lại cho ta."
"Mẫu thân, con có thể hút thêm một ngụm được không.."
Hàn Phỉ lập tức từ chối: "Không được!"
Tiểu công chúa không nói lời nào.
Hàn Phỉ thấy nàng tựa hồ là có vẻ không chịu, cười lạnh một tiếng, nói: "Ta hiện tại liền đi nói cho phụ thân con biết!"
"Không! Không được!" Trong thanh âm tràn đầy vẻ sợ hãi.
"Con thu hồi! Mẫu thân đừng đi nói với cha!"
Xoạt một hồi, đám dây kim tuyến vốn đang trải rộng toàn thân đều biến mất. Hàn Phỉ hết sức hài lòng với kết quả này.
Tiểu công chúa vô cùng oan ức nói: "Mẫu thân, đừng nói với cha nhé, con, con nghe lời."
Nó mới không muốn giống như ca ca bị phụ thân đánh cho no đòn đâu! Ô ô ô ô, nó không muốn đâu! Đau lắm!
"Con nghe lời ta sẽ không nói cho cha con biết."
"Được.."
"Khoảng thời gian này con không thể hấp thu nữa!"
Hàn Phỉ ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: "Một ngụm cũng không được!"
Tiểu công chúa nhu nhu nhược nhược nói: "Biết rõ, biết rõ rồi, mẫu thân.."
Thấy nàng đồng ý, Hàn Phỉ cũng không nổi giận nữa, còn có chút ân hận vừa rồi hình như ngữ khí của mình hơi hung ác, dù sao đối phương mới chỉ là một hài tử, tam quan cũng còn chưa được xây dựng, có chút suy nghĩ không đúng thì chỉ cần giáo dục tử tế, cũng sẽ không sao, nàng nên từ từ dạy dỗ.
Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ đưa tay sờ cái bụng lớn, giống như đang vuốt ve đứa bé trong đó, tiểu công chúa còn chủ động đưa bàn tay nhỏ xíu, cách một lớp da, chạm lên tay nàng, tình cảnh này, thật là ấm áp hiếm thấy.
Mãi đến tận khi..
"Quả nhiên là ngươi! Là ngươi!"
Thanh âm tràn ngập hoảng sợ từ phía trước truyền đến.
Hàn Phỉ vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy ánh mắt tràn ngập vẻ ác độc của nguyên thân đang nhìn nàng chằm chằm, Hàn Phỉ sững sờ một hồi.
"Ngươi, ngươi tỉnh rồi?"
Vừa dứt lời, nguyên thân không biết lấy đâu ra khí lực liền vươn mình rời giường, hai tay dùng lực đẩy Hàn Phỉ ra.
Hàn Phỉ do xoay sở không kịp bị đẩy mạnh, trực tiếp liền ngã xuống đất, tuy không đau, thế nhưng cũng không thoải mái.
"Không cho thương tổn mẫu thân! Không cho thương tổn mẫu thân!"
Tiểu công chúa lập tức liền bối rối, những sợi kim tuyến vốn đã biến mất lại một lần nữa hiện ra, mà nguyên thân cũng đau đến nỗi kêu thảm một tiếng, một lần nữa ngã lại trên chiếc giường mềm mại, ôm bụng lăn lộn, thế nhưng nguyên thân không nghe thấy giọng nói của tiểu công chúa, vì thế căn bản không biết trận đau đớn này vì sao mà tới.
Hàn Phỉ vội vã hô to một tiếng: "Không được! Dừng tay!"
Tiểu công chúa còn không chịu dừng tay, nó chỉ biết mẫu thân bị thương tổn, náo không thể để cho mẫu thân bị thương tổn, ca ca nói cho nó biết, mẫu thân là quan trọng nhất!
Hàn Phỉ thấy thế, trơ mắt nhìn nguyên thân đã đau đớn đến nỗi sắp chết tới nơi, lập tức cũng mặc kệ tất thảy, xông tới, tay một đặt trên bụng nguyên thân, dùng chút lực đạo, nói: "Bình tĩnh đi! Ta không sao! Dừng lại. Con đã đáp ứng ta rồi!"
Tiểu công chúa oan ức nói: "Nhưng mà, nhưng mà nàng ta thương tổn.. Mẫu thân.."
"Ta không sao! Thật!"
"Đáng ghét.."
Tiểu công chúa bất đắc dĩ một lần nữa thu hồi Kim Tuyến, mà nguyên thân rốt cuộc có thể thở ra một hơi, chỉ là ánh mắt nàng ta nhìn Hàn Phỉ càng thêm sợ hãi.
"Ngươi, ngươi đến cùng là ai.."
Nguyên thân gian nan nói chuyện, thậm chí hận không thể cách xa Hàn Phỉ một chút, thế nhưng toàn thân nàng ta đều đau đến nỗi không có khí lực, căn bản chẳng thể nhúc nhích mảy may.
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Ngươi cần nghỉ ngơi thật tốt."
"Không, không! Ngươi là ma quỷ! Ma quỷ! Thứ trong bụng này, là quái vật! Quái vật a!"
Sắc mặt nguyên thân trở nên vặn vẹo, hai ngày này nàng đã bị quái vật trong bụng này dằn vặt đến suýt nữa là tan vỡ, lúc nhìn thấy chính mình trong gương nàng ta cũng bị hù dọa, vì thế nguyên thân mới luôn không muốn để Bách Lý Văn Tu đi vào nhìn nàng.
"Ngươi mang theo quái vật gì! Ngươi, ngươi đồ ma quỷ này!"
Hàn Phỉ nghe nàng ta mở miệng một tiếng quái vật, đóng miệng một tiếng ma quỷ liền mất kiên nhẫn, nàng có thể quát hài tử của mình, không có nghĩa là nàng còn phải động viên, nịnh nọt một nữ nhân điên khùng như thế, Hàn Phỉ không muốn nàng ta chết, cũng không đại biểu nàng sẽ luôn tốt tính đâu.