Lúc Vu Âm Vũ nhìn thấy lưỡi dao kia, nàng ta lập tức liền hoảng sợ.
"Chờ chút! Ngươi không thể làm như vậy! Ta là Vu Âm Vũ! Ta đến từ bộ lạc Nam Mân tái ngoại! Ngươi không thể thương tổn ta!"
Vu Âm Vũ lần đầu tiên hoảng sợ, nàng ta muốn giãy dụa, nhưng hai người cầm giữ nàng ta lạ không phải là những người bình thường. Đây cơ hồ là hộ vệ xuất sắc nhất của Vân Hỏa, chỉ giữ chặt một người phụ nữ cũng chẳng có gì khó khăn.
Mà Bách Lý Mân Tu kẹp chặt lưỡi dao, giơ cao về phía Vu Âm Vũ, ánh sáng sắc lạnh khắc sâu trong đôi mắt Vu Âm Vũ, giờ khắc này, lưỡi dao ấy chẳng khác nào lưỡi hái tử thần.
"Không, không được! Ngươi không thể làm như vậy! Ngươi không thể thương tổn ta!"
Lời còn chưa nói hết, Bách Lý Mân Tu liền chậm rãi câu lên nụ cười nhạt, chỉ nụ cười này, không có chút nhiệt độ, chỉ đầy vẻ tàn nhẫn.
"Ngươi thương hại nàng, đó là bảo vật ngay cả ta cũng không dám thương tổn nửa phần."
Bách Lý Mân Tu nhấn từng câu từng chữ.
Vu Âm Vũ hoảng sợ, giải thích: "Không! Ngươi không thể như vậy! Nàng còn sống! Ta chỉ quất nàng một roi mà thôi! Nàng còn có thể tự giải độc dược, đây vốn chẳng phải chuyện khó khăn gì, vết thương kia cũng chỉ tốn chút thời gian là có thể khỏi hẳn!"
Đúng vậy, đối với Vu Âm Vũ mà nói, nàng ta chẳng qua chỉ là vung một roi mà thôi, ngược lại kẻ xấu xí kia cũng không chết! Chuyện này không thể trách nàng!
Bách Lý Mân Tu vung dao, tốc độ nhanh đến nỗi cánh tay chỉ còn dư lại tàn ảnh.
Vu Âm Vũ chỉ lo lưỡi dao kia chém lên trên mặt nàng ta. Nào ngờ, nàng ta đã đem toàn bộ nỗi sợ này viết lên trên mặt, vì thế, Bách Lý Mân Tu đã bắt được một màn sợ hãi kia.
Ý cười nơi khóe miệng hắn, càng sâu.
"Mà thôi sao?" Bách Lý Mân Tu nhàn nhạt hỏi lại.
Vu Âm Vũ cuống cuồng nói: "Ta, ta có thể xin lỗi! Ta cũng có thể bồi thường! Thật!"
Bách Lý MânTu đột nhiên đưa ra một nghi vấn: "Nghe nói.. Ngươi thua, vào lúc Hàn Phỉ quay lưng đi, lại đánh lén."
Vu Âm Vũ lập tức nói không ra lời, sắc mặt còn có chút lúng túng, tay chân luống cuống, nhưng nàng ta vẫn mạnh miệng biện giải: "Ta, ta chỉ là phòng vệ bình thường thôi! Ai kêu kẻ xấu xí kia dám dùng dao găm uy hiếp ta! Ta, ta là quá tức giận nên mới.."
"Ngươi vi phạm quy tắc chiến đấu, thậm chí còn tìm lý do bao biện, ngươi thật khiến cho người ta buồn nôn."
Sắc mặt Vu Âm Vũ lập tức liền đỏ lên, phẫn nộ nói: "Đó chẳng qua chỉ là một người đàn bà xấu xí, ngươi để ý như vậy làm cái gì!"
Sau một khắc, trước mắt lóe lên hàn quang, mà lưỡi dao trong kẽ tay Bách Lý Mân Tu đã nhiễm phải một tia huyết dịch. Vu Âm Vũ ngơ ngác nhìn tia huyết dịch kia, hậu tri hậu giác mới cảm nhận được má trái đau nhói. Máu tươi, chảy vào khóe miệng.
Vu Âm Vũ gào lên một tiếng tê tâm liệt phế.
"Mặt ta! Mặt ta a! Ngươi làm cái gì? A!"
Giờ khắc này, trên gương mặt thanh tú của Vu Âm Vũ đã xuất hiện một vết máu, vết thương rất sâu, vẫn còn đang liên tục không ngừng chảy máu, nhưng bất luận Vu Âm Vũ giãy dụa ra sao, cũng không thể giãy thoát.
"Lòng dạ xấu xí."
Sau khi Bách Lý Mân Tu nói ra một câu nói như vậy, liền đưa lưỡi dao đưa cho người đứng bên cạnh.
"Ta không muốn thấy khuôn mặt này của nàng ta."
"Vâng! Hoàng Thượng!"
Trong tiếng kêu gào thê thảm của Vu Âm Vũ, lưỡi dao từng nhát một cứa lên mặt nàng ta, nhất thời, máu me đầm đìa.
Gương mặt giai nhân thanh tú đã sớm máu thịt be bét, căn bản không thấy rõ vẻ xinh đẹp vốn có, mà Vu Âm Vũ cũng đã đau đến nỗi ngất đi tỉnh lại mấy lần. Nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, nhưng bất luận nàng gào khóc ra sao, đều không thể ngăn cản màn cực hình này dừng lại.
Bách Lý Mân Tu cứ như vậy đứng ở chỗ bóng tối, nhìn tình cảnh này, trên mặt, không có bất kỳ tâm tình nào gợn sóng, giống như thủ đoạn khủng bố như vậy không phải do hắn nghĩ ra.
Cuối cùng, Vu Âm Vũ triệt để đau đến ngất đi, mà huyết dịch đã nhỏ ướt nền đá xanh bên dưới, cả người Vu Âm Vũ mềm nhũn như một con búp bê rách, mà hộ vệ ra tay cũng chạy lại tước mặt Bách Lý Văn Tu báo tin: "Hoàng Thượng, người đã ngất đi."
Bách Lý Mân Tu gật đầu, nói: "Ném lại vào phòng giam."
"Vâng."
Vu Âm Vũ trực tiếp bị ném vào trong phòng giam, cả người nằm trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, vết thương trên mặt cũng không được xử lý, máu vẫn không ngừng chảy, ngưng tụ thành vết thương kinh khủng.
Bách Lý Mân Tu rời khỏi địa lao, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đêm đó, vài đạo hắc ảnh cẩn thận từng li từng tí một lẻn vào trong địa lao.
"Ai, ta nói, nha đầu kia làm gì ở nơi này a!"
"Ta sao biết được? Nha đầu kia tùy ý thành quen, quản cũng không quản được!"
"Quản? Ai dám quản nàng, ngươi cũng không phải không biết, trưởng lão rất sửng ái nàng, quản nhiều một hồi sẽ bị đánh chết!"
"Ai, ngươi xem nha đầu này phòng đạn tín hiệu cho chúng ta lần này, có phải là gặp phiền toái gì rồi không?"
"Gặp phiền phức cũng tốt, có thể trị trị tật xấu cho nàng, nàn ở tái ngoại lỗ mãng đã quen, cũng cho rằng thiên hạ không có gì nguy hiểm, khu vực Trung Nguyên này, các nươc tạo thành thế chân vạc, người nào cũng không phải dễ trêu, nếu gây ra chuyện gì phiền phức, kế hoạch của chúng ra cũng sẽ bị nhỡ!"
"Tốt tốt, đừng nói nữa, bớt tranh cãi một tí, hiện tại mau mau tìm ra nàng ta mới được."
"Sao ta cứ thấy có chút không an lòng đây, kỳ quái.."
Đợi đến khi mấy đạo hắc ảnh đi vào trong địa lao, cũng thành công đánh ngất người trông coi, từng người một tỏa ra đi tìm, rốt cục cũng nhìn thấy một than ảnh quen thuộc đang nằm trên mặt đất trong phòng giam cuối cùng.
Đám người lo lắng gọi hai tiếng, nhưng người nằm trên mặt đất cũng không hề trả lời.
Bọn họ chỉ cho rằng Vu Âm Vũ đang cáu kỉnh, ghét bỏ bọn họ đến quá chậm, cho nên mới không chịu đáp lại.
Bất đắc dĩ, bọn họ không thể làm gì khác hơn là tìm chìa khóa, mở cửa ra, muốn kéo nàng ta dậy.
"Ai, Âm Vũ, ngươi lại muốn náo cái gì.."
Còn chưa dứt lời, lúc bọn họ nâng Vu Âm Vũ dậy, bị gương mặt máu thịt be bét của nàng ta dọa cho nhảy lên một cái, cánh tay run run một cái, suýt chút nữa là ném nàng ta xuống đất.
"Chuyện gì thế này?"
Lập tức có người đi dò xét hơi thở của Vu Âm Vũ, cuống quít nói: "Nhanh! Chỉ còn dư lại một hơi! Nhanh đưa về trị liệu!"
"Thiên Sát, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?"
"Ai đừng nói nữa! Mau đem người đi! Nếu không sẽ không kịp!"
"Nếu như bị trưởng lão biết, chúng ta cũng xong đời!"
Vài bóng người cuống quít nhấc Vu Âm Vũ lên, vội vội vàng vàng rời khỏi địa lao, thần tình kinh hoảng không chịu nổi.
Toàn bộ địa lao lần thứ hai rơi vào tĩnh lặng, nếu như không có một vũng máu trên mặt đất kia, e là ai cũng cho rằng chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Lúc Bách Lý Mân Tu nhận được tin tức Vu Âm Vũ bị người mang đi, hắn trầm mặc một hồi, vẻ mặt bình tĩnh cho người lui xuống.
Mà lúc này, bọn họ ở trong xe ngựa, đang trên đường trở về Vân Hỏa.
Mà Hàn Phỉ, từ lúc lâm vào hôn mê liền không hề tỉnh lại, nếu không phải hô hấp vững vàng, Bách Lý Mân Tu cũng cho rằng đây là một bộ thi thể.
Độc tố bên trong cơ thể Hàn Phỉ đã bị thanh trừ, vết thương cũng được chăm sóc cẩn thận, rõ ràng đã có xu hướng phát triển tốt, nhưng.. tại sao Hàn Phỉ vẫn không tỉnh lại?
Bách Lý Mân Tu nhìn gương mặt xinh đẹp của Hàn Phỉ, lớp hóa trang đã sớm bị thanh tẩy, hiện tại chính là dung nhan thật sự của nàng, đẹp đến nỗi làm cho người ta hoảng sợ, nhưng đôi môi này, cũng tái nhợt làm cho người kinh hãi.