Thời khắc này, Bách Lý Văn Tu chẳng khác nào ác quỷ tới từ địa ngục.
Linh Thiếu Thiên đã chết, nam nhân xông tới khí thế uy vũ, theo sau mà đến còn có một đống lớn binh lính võ công cao cường, bao vây toàn bộ Lăng Minh Phủ, ai cũng không ra được. Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Bách Lý Mân Tu ôm Hàn Phỉ lên, rống giận: "Đại phu! Tìm cho ta đại phu đến đây! Lập tức! Lập tức!"
Bách Lý Mân Tu không biết giờ khắc này sắc mặt mình khủng bố cỡ nào, dữ tợn cỡ nào, cả người hắn cũng rơi vào trạng thái điên cuồng, nhất là Hàn Phỉ trong lòng sinh tử không rõ. Hắn chẳng qua là đến chậm một bước, thế mà đã bỏ qua nhiều như vậy.
Không một ai biết, lúc Bách Lý Mân Tu nhận biết được nguy hiểm, liều mạng chạy tới, nhìn thấy thanh kiếm sắc bén kia đâm về phía Hàn Phỉ, trái tim của hắn đều sắp nổ tung, trong nháy mắt đó, hắn căn bản không có chút nương tay.
Bách Lý Mân Tu ôm Hàn Phỉ, mà máu từ lưng nàng thấm ướt bàn tay hắn, huyết dịch ấm nóng giống như muốn làm phỏng cả linh hồn hắn.
Vết roi dài kia nhìn thấy mà giật mình.
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu chậm rãi rời khỏi Hàn Phỉ, hắn từ từ nhìn về phía Vũ Âm Vũ đang nắm roi Linh Lung trong tay.
Thân thể Vu Âm Vũ mạnh mẽ run rẩy một hồi, một luồng âm lãnh từ bàn chân chạy thẳng lên đầu, cảm giác nghẹt thở khi gặp phải tử vong tự nhiên mà sinh ra.
Vu Âm Vũ giả vờ trấn định, nhưng cây roi trong tay nàng ta đã sắp không cầm nổi nữa, ánh mắt người đàn ông này quá mức khủng bố, quá mức đáng sợ.
Bách Lý Mân Tu khàn giọng, nói: "Chính là ngươi à."
Người thương tổn nàng, chính là ngươi!
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu đột nhiên phát hồng, tơ máu dày đặc, sát ý cơ hồ là không che giấu được.
Bàng Ngụy Tân xông lại cầm lấy cánh tay Bách Lý Mân Tu, nói: "Thần Vệ đại nhân! Nhanh! Không thể trì hoãn! Bệ hạ đã trúng độc! Nhất định phải giải độc!"
Là một người 'bệnh' rất lâu, Bàng Ngụy Tân rõ ràng hơn ai hết, biểu hiện cùng miệng vết thương biến thành màu đen của Hàn Phỉ đại biểu cho việc nàng đã trúng độc.
"Trên người bệ hạ có giải dược! Mau tìm cho nàng ăn đi!"
Dứt lời, Bàng Ngụy Tân đã định tìm giải dược trên người Hàn Phỉ, nhưng một ngón tay hắn cũng chạm được tới Hàn Phỉ đã bị hất ra.
Bàng Ngụy Tân kinh ngạc ngẩng đầu, sợ đến nỗi hai mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống, chỉ vì ánh mắt của Bách Lý Văn Tu quá mức đáng sợ, Bàng Ngụy Tân thậm chí cảm thấy được một khi hắn dám đụng tới bệ hạ, tuyệt đối sẽ bị giết chết!
Bách Lý Mân Tu tự mình lấy ra bình thuốc trong lồng ngực Hàn Phỉ, cũng mặc kệ có tác dụng hay không, trực tiếp rót vào trong miệng Hàn Phỉ, đầu ngón tay bón thuốc cho nàng cũng đều đang run rẩy.
Bởi vì còn ý thức cầu sinh, nên dù đã hôn mê, Hàn Phỉ cố gắng nuốt xuống.
Sau đó, Bách Lý Mân Tu xoay người liền muốn rời khỏi, lưu lại một câu: "Bất luận là ai, cũng không được buông tha."
Đêm đó, toàn bộ Lăng Minh Phủ đại loạn.
Linh Thiếu Thiên đã chết nên cũng không hề hay biết, người đại giá quang lâm chính là quốc vương Vân Hỏa quốc.
Mà hành tung của Bách Lý Mân Tu cũng lập tức bị phát giác, tất cả đều nhất nhất bị khai quật, nhưng hắn không hối hận chút nào, so với tính mạng của Hàn Phỉ, hành tung của hắn không hề đáng kể.
Nhưng nếu bại lộ, thì nhất định phải nhanh chóng dời đi, tình hình hiện tại của Vân Hỏa, phần lớn là người muốn giết chết hắn, thay thế hắn leo lên đế vị.
Vì thế Bách Lý Mân Tu quyết định rời khỏi nơi này, nhưng trước lúc ly khai, hắn còn có chuyện muốn làm xong. Tỷ như, những kẻ đã thương tổn Hàn Phỉ.
Ngay đêm đó, không biết từ nơi nào thiêu đốt lên một cây đuốc, thiêu trọn Lăng Minh Phủ hoa lệ, ngọn lửa kia nung đỏ cả thiên không, khói đen cuồn cuộn bị gió thổi bay, bách tính trong thành dồn dập vỗ tay, Lăng Minh Phủ thật sự là quá mức hao tiền tốn của, cơ bản không có mấy người thật tâm ủng hộ Lăng Minh Phủ.
Hiện tại một tồn tại hại người như thế bị hủy, dân chúng cũng hận không thể vỗ tay, làm gì có ai thèm ra tay ngăn cản, còn cố ý đi ra nhìn ngọn lửa kia bốc cháy lên. Người người đều nói, lần này Lăng Minh Phủ đá vào tấm sắt rồi. Bởi vì ngày đó, bọn họ đều nhìn thấy rất nhiều binh lính xông tới, tuy không biết họ là là ai, nhưng chỉ cần họ vì dân trừ hại thì đều đáng được hoan nghênh!
Những người vốn giữ chức môn khách của Lăng Minh Phủ, sau khi Lăng Minh Phủ ngã xuống, trực tiếp đường ai nấy đi, không có chút nào lưu niệm cùng phản kháng. Lăng Minh Phủ to lớn bề thế, Lăng Minh Phủ đã từng oai phong cứ như vậy biến mất.
Tin tức này đến quá nhanh, cũng quá khó tiếp nhận. Không ít người đều đang thổn thức cảm thán.
Lửa lớn thiêu đốt một đêm, cuối cùng chỉ để lại một đống phế tích nói cho mọi người biết nó đã từng thực sự tồn tại.
Mà giờ khắc này, trong địa lao, Vu Âm Vũ không chút nào e sợ, bị nhốt trong phòng giam, cho dù sợi tóc ngổn ngang, tuy bề ngoài vẫn cố duy trì vẻ trấn định, nhưng trong đôi mắt đẹp kia vẫn lấp loé một tia sợ hãi.
Vu Âm Vũ có ngu ngốc đến mức nào cũng có thể đoán được thân phận của những người không đơn giản, chỉ cần nhìn lực lượng quân đội mà người kia nắm giữ, liền có thể đoán được đôi ba phần.
Đến cùng là thân phận ra sao, mới có thể nắm giữ quân đội. Còn nam nhân anh tuấn nhưng khủng bố kia nữa, khí chất sang trọng quanh thân hắn đều đang nói cho Vu Âm Vũ biết, lần này nàng ta chọc vào tổ kiến lửa rồi.
Điều đáng mừng nhất chính là, trong quá trình rời đi, nàng ta đã thả đạn tín hiệu báo cho người của mình biết, phỏng chừng không bao lâu nữa nàng ta liền có thể được cứu đi ra.
Ngay lúc Vu Âm Vũ nghĩ như vậy, có người đi tới, tốc độ trấn định, từng bước một chậm rãi tới gần, cuối cùng, Vu Âm Vũ nhìn thấy nam nhân ngày ấy lần nữa. Rõ ràng là gương mặt rất ôn hòa, nhưng giờ khắc này lại lạnh lùng dị thường.
Vu Âm Vũ cố khắc chế run rẩy, nói: "Ta đến từ tái ngoại, ngươi không thể làm gì ta."
Rõ ràng là lời nói khoa trương, nhưng ở trước mặt Bách Lý Văn Tu, Vu Âm Vũ không thể khoa trương nổi, ngay cả thân phận tái ngoại này của nàng ta tựa hồ cũng suy yếu xuống.
Bách Lý Mân Tu cũng không nói chuyện, chỉ đứng bên ngoài xong cửa nhà giam nhìn Vu Âm Vũ.
Vu Âm Vũ nuốt nước miếng, nói: "Ngươi tốt nhất là mau thả ta ra! Đồng bạn của ta chẳng mấy chốc sẽ đến, đến lúc đó ngươi nhất định phải chết!"
Nghĩ đến đồng bạn của mình, lời nói của Vu Âm Vũ có thêm mấy phần trấn định, không còn giống sỡ hãi như trước nữa.
Rốt cục, Bách Lý Mân Tu mở miệng.
"Ngươi tổn thương nàng ấy như thế nào?"
Vu Âm Vũ ngẩn người, nói: "Ngươi đây là đang lấy lại thể diện cho kẻ xấu xí kia sao?"
Đôi mắt Bách Lý Mân Tu càng thêm hung ác một phần, hắn giương cằm, nói: "Lôi nàng ta ra đây."
Lập tức có người mở cửa, lôi Vu Âm Vũ ra ngoài, bởi hai tay nàng ta bị xiềng xích, vì thế căn bản không thể giãy dụa.
"Ngươi muốn làm cái gì? Thả ta ra! Ta bảo các ngươi thả ta ra, không nghe thấy à!"
"Hoàng Thượng, ngài muốn làm gì ạ?"
Vu Âm Vũ lập tức dừng lại, tưởng mình nghe lầm.
Hoàng Thượng? Hắn là Hoàng Thượng sao?
Kẻ này là Hoàng Thượng?
Rất nhanh, Vu Âm Vũ liền không có thời gian nghĩ đến chuyện này, chỉ thấy không biết từ lúc nào giữa các ngón tay của Bách Lý Mân Tu đã kẹp một lưỡi dao.
Lưỡi dao mỏng manh lập loè ánh sáng lạnh, đó là cố ý chế tạo ra, sắc bén dị thường.