Một tiếng 'A Hỏa' này giống như xuyên qua ngàn năm, chậm rãi truyền vào trong lòng Bách Lý Mân Tu, hắn cầm chén trà, dần dần siết chặt, cổ họng có chút khàn khàn, chậm rãi nói: "Sao ngươi biết.. ta đã tỉnh?"
Ánh mắt Hàn Phỉ có chút mơ màng, nàng giống như đang nhìn hắn, lại giống như qua hắn để nhìn một bóng dáng khác, nói: "Bởi vì, ánh mắt ngươi."
Bách Lý Mân Tu tựa hồ đang cười, nụ cười mang theo cay đắng, nói: "Hàn Phỉ, ngươi vẫn luôn nhạy bén như thế. Cái gì cũng không thể gạt được ngươi."
Ngữ khí hắn rất nhẹ nhàng, giống như cơn gió nhẹ nhàng lướt qua vậy, khiến Hàn Phỉ cảm thấy, bọn họ thân ngồi ở chỗ này, mà thời gian, đã xuyên về ngàn năm trước.
Năm ấy, hắn luôn yêu thích cùng nàng ngồi dưới tàng cây uống trà, trong mọi người, tựa hồ chỉ có A Hỏa là thích yên tĩnh nhất, lúc bị bọn họ náo lỗ tai, Hàn Phỉ luôn thích lén lút chạy đến quán trà của Vân Hỏa, trộm nhàn nhã, uống chén trà, có lúc không nói lời nào cả một ngày, đến cuối cùng, luôn là Hàn Linh bất đắc dĩ mang nàng về, xử lý đống sự vụ.
Khi đó, dường như chỉ cần ngẫm lại, đã cảm thấy ấm áp, cảm giác ấm áp này khiến khoảng cách vô hình ngăn giữa bọn họ bị hóa giải không ít, ý cười trên mặt Hàn Phỉ cũng chân thực không ít.
"Chuyện của ngươi đã làm xong chưa?" Hàn Phỉ thuận miệng hỏi.
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu chậm rãi nhìn ra phía ngoài, 'ừm' một tiếng.
Hàn Phỉ giống như nhớ đến gì đó, nói: "Nghe nói.. ngươi sắp có hài tử."
Bàn tay Bách Lý Mân Tu lập tức siết chặt, không nói gì.
Hàn Phỉ tựa hồ nhận ra mình vừa nhắc đến một chuyện không nên nhắc, Bách Lý Mân Tu rõ ràng không muốn trả lời, liền lùi một bước, ngữ khí tràn ngập áy náy nói: "Ngươi không muốn nhắc tới chuyện này? Vậy chúng ta chuyển sang đề tài đi."
Ngay lúc Hàn Phỉ muốn nói sang chuyện khác, Bách Lý Mân Tu mở miệng.
"Đã không còn."
Hàn Phỉ ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu, há há mồm, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời.
Bách Lý Mân Tu giống như đã bình tĩnh lại, vẻ mặt như thường, nói: "Việc gì nên đến thì trước sau gì cũng sẽ đến, không nên đến, thì muốn giữ cũng không được."
Ngữ khí bình thản giống như đang nói ra một chuyện rất bình thường vậy, căn bản không giống như đang nói về một tiểu sinh mạng.
Trái tim Hàn Phỉ siết chặt, thấp giọng nói: "Tại sao lại như vậy?"
Bách Lý Mân Tu cười, nói: "Không sao, ta đã tiếp thu sự thực này."
Hàn Phỉ thật sự không biết nên an ủi ra sao, hoặc là hiện tại, Tiểu Bạch không cần an ủi, nàng chỉ có thể khô cằn nói ra một câu: "Không có chuyện gì, sau này.. sẽ lại có."
Bách Lý Mân Tu cười cười không đáp lời, chỉ có hắn tự mình biết, sau này sẽ không thể có nữa. Hắn sẽ không thể có đứa bé của mình. Bởi vì..
Là hắn tự tay giết chết đứa bé kia.
Chỉ là điểm này, Hàn Phỉ sẽ vĩnh viễn không biết.
"Tiểu Bạch, ngươi.."
"Được rồi, không nói nữa, ta còn có việc cần xử lý."
Dứt lời, Bách Lý Mân Tu đứng dậy, tựa như muốn rời đi.
Hàn Phỉ cũng đứng lên theo, rõ ràng có rất nhiều lời còn chưa nói xong, nhưng giờ khắc này đối mặt với Tiểu Bạch, Hàn Phỉ tựa hồ cảm nhận được đối phương không thể phỏng đoán, cũng không thể cưỡng cầu.
"Được rồi, vậy trở về đi thôi."
Trước khi xoay người rời đi, Bách Lý Mân Tu trầm thấp nói một câu: "Hàn Phỉ."
"Ừm?"
"Mọi người đều trở về rồi sao?"
"A, rất nhanh thôi."
"Có đúng không.."
"Tiểu Bạch, ngươi cũng sẽ trở lại đúng không?"
"Ta đi đây."
Đến cuối cùng, Bách Lý Mân Tu cũng không hề trả lời vấn đề này, xoay người rời đi.
Hàn Phỉ nhìn bóng lưng hắn, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chỉ thở dài một hơi, cũng rời đi, lưu lại hai chén trà, dần dần nguội lạnh.
Bách Lý Mân Tu trở lại chỗ mình ở, sau khi cho lui tất cả mọi người, một mình ngồi trong phòng. Tay hắn đang run rẩy, hắn phải hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng kìm xuống nội tâm đang xao động.
Vừa rồi, hắn cơ hồ là chật vật rời đi, nếu như chậm hơn một bước, Bách Lý Mân Tu không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa, trói Hàn Phỉ lại mang đi sao? Hay là nói, bỏ chuyện ngu xuẩn năm đó qua mọt bên?
Bách Lý Mân Tu lại một lần nữa tự hỏi mình, tại sao, nhất định phải đến đây?
Tại sao, nhất định phải làm những chuyện căn bản không thể tưởng tượng này?
Tại sao, giữa bọn họ bắt đầu ẩn giấu công việc bề bộn như vậy, chỉ ngồi ở cùng một chỗ, bình tĩnh uống trà cũng không thể.
Sinh hoạt như vậy, trạng thái như vậy, căn bản cũng không phải là điều hắn muốn.
Bách Lý Văn Tu đứng lên, khắc chế không được đem trên mặt bàn đồ vật cũng quét xuống. Vẻ mặt hắn âm tình bất định, có một chút hắc khí, tháng ẩn hiển ở giữa hai hàng lông mày hắn.
Trở lại Lăng Minh Phủ, tâm tình Hàn Phỉ có chút không tốt, cả đường đi đều mang đầy tâm sự. Hàn Phỉ không thể nào hiểu được câu nói đó của Bách Lý Mân Tu, sao lại không còn hài tử?
Đang yên đang lành, tại sao lại không còn?
Mà hắn, thân là một phụ thân, dáng vẻ tựa hồ còn có ẩn tình khác.
Hàn Phỉ không thể nghĩ ra nguyên nhân, không tập trung liền đụng phải mấy nha hoàn trong phủ, suýt nữa thì ngã, nàng vội vã đứng lại, bản thân còn chưa mở lời, bọn nha hoàn đã suýt nữa thì bị dọa khóc.
"Thật xon lỗi, thật xin lỗi, tiền bối, là nô tỳ mắt mù, cầu xin tiền bối đại nhân đại lượng bỏ qua cho nô tỳ đi!"
Mấy nô tỳ này thực sự là sợ đến phát khóc, bây giờ địa vị của Hàn Phỉ ở Lăng Minh Phủ như mặt trời giữa trưa, thế mà các nàng lại vô lễ đụng vào như thế, nhẹ thì phạt đánh, nặng thì, phải chết a!
Hàn Phỉ nhìn sắc mặt các nàng trắng bệch, lập tức trấn an nói: "Không sao, các ngươi đừng sốt sắng như vậy, cũng là ta đang mải suy nghĩ chuyện khác, không chú ý nhìn đường, cũng không thể trách các ngươi."
Hàn Phỉ nói, còn ôn nhu cười một cái.
Ngay sau đó sắc mặt mấy nô tì kia đều ửng đỏ, thậm chí còn có chút tiếc nuối.
Thành thật mà nói, ở trong mắt nữ nhân, nam nhân đơn bạc gầy yếu như Hàn Phỉ lại là vừa vặn, thêm vào thực lực của Hàn tiền bối còn rất cao, vô hình trung làm cho thân ảnh đơn bạc của nàng có thêm mấy phần phong phạm cao thủ, vì thế..
Hàn Phỉ rất được nữ nhân hoan nghênh.
Từ lúc vào Lăng Minh Phủ, vị Hàn tiền bối này đã nhận được vô số lời khen ngợi, nhất là Hàn tiền bối còn có vẻ chưa cưới vợ, điều này càng thêm khiến người khác động lòng.
Bây giờ nhìn lại, tính khí của Hàn tiền bối còn tốt như vậy..
Trời ạ, tại sao có thể có nam nhân hoàn mỹ như thế chứ!
Hàn Phỉ không hề biết mình đã trở thành 'Kim Cương Vương Lão Ngũ' vẫn còn đang không chút keo kiệt phóng thích ra ý cười của mình, sau đó mới lưu ý đến một chuyện, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi làm sao hành sự vội vã như vậy? Đang làm gì?"
Một nô tỳ gan lớn, giỏi nắm bắt thời cơ lập tức trả lời: "Hồi bẩm Hàn tiền bối, thiếu phủ chủ đang hạ lệnh ra soát toàn bộ phủ một lần, trong phủ xuất hiện phản đồ!"
Hàn Phỉ cau mày, hỏi: "Phản đồ?"
"Vâng, Hàn tiền bối, thiếu phủ chủ nói, nơi này có cất giấu tặc tử, vì thế đang dốc toàn lực lục soát!"
"Đúng đúng đúng, Hàn tiền bối, thiếu phủ chủ nói chỉ cần nhìn thấy ngài, phải nói cho ngài biết, lập tức chạy tới chỗ thiếu phủ chủ."
"Hàn tiền bối ngài mau đi đi!"