Đối với tiền tài của Hác gia, Linh Thiếu Thiên vẫn hết sức tâm động, đây chính là gia tài tương đương với một nửa quốc khố đấy!
"Sao Hác Mỹ lại xuất hiện ở Vũ Châu thành? Ngươi xác định sao?"
"Thiếu phủ chủ, tin tức này đến tám thành là thật, ngài có muốn thuộc hạ phái người đi Hác bản gia, xem Hác chưởng quỹ có ở đấy không?"
"Không cần."
Linh Thiếu Thiên phất tay một cái, cho người lui xuống, hắn cau mày, nghĩ đến một chuyện, sau đó nói: "Phái người đi xem tình hình tên tiểu tử kia thế nào."
"Vâng, thiếu phủ chủ."
Tên tiểu tử trong miệng Linh Thiếu Thiên dĩ nhiên là chỉ Bàng Ngụy Tân đang bị giam giữ rồi.
Người bị phái đi kiểm tra, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, trong lòng cười nhạo một tiếng, một con ma ốm như thế, làm sao có thể gây nguy hiểm cho thiếu phủ chủ chứ? Cũng không biết thiếu phủ chủ còn muốn giữ lại tên bệnh tật này làm gì!
Thấy rõ tình huống, người điều tra liền trở lại bẩm báo thiếu phủ chủ.
Mà sau khi Bàng Ngụy Tân phát giác người nọ đã rời đi, liền ngừng ho khan, khuôn mặt vốn còn chút vẻ non nớt đã tràn ngập một loại thần thái khác. Đó là cảm giác thỏa mãn vì.. được cứu rỗi.
Ngày hôm sau.
Hàn Phỉ nói với Linh Thiếu Thiên mình muốn xuất cửa mua đồ, Linh Thiếu Thiên còn vô cùng 'săn sóc' phái mấy người đi cùng, trên danh nghĩa là hỗ trợ nàng xách đồ.
Hàn Phỉ cũng không từ chối, cứ như vậy mang người ra ngoài, dọc đường đi cũng thật sự mua vài món, đều là những thứ trông thì ngon mà không dùng được, dù sao có người dâng tiền lên tận cửa, không tốn ngu gì mà không tiêu.
Không thể không nói, nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều so với Vũ Châu thành, thêm vào dân phong bưu hãn, tới lui đều là tráng hán, vì thế thường thường có thể nhìn thấy vài cuôc ẩu đả, người trên đường lúc nhìn thấy Hàn Phỉ, vẫn lộ ra vẻ khinh bỉ, chỉ là sau khi nhìn thấy theo sau Hàn Phỉ là vài người mặc trang phục của Lăng Minh Phủ liền lập tức thu hồi thái độ khinh bỉ. Không một ai dám tùy tùy tiện tiện đối đầu với Lăng Minh Phủ, dù cho đây là một nam nhân nhìn có vẻ vô cùng yếu kém.
Hàn Phỉ tùy ý đi chơi một vòng, lúc chuẩn bị rẽ vào một chỗ ngoặt, thân thể đột nhiên cứng ngắc. Xuyên qua đám đông, Hàn Phỉ nhìn thấy một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.
Đó là..
Trái tim của Hàn Phỉ, lập tức bị treo lên cao, bước chân cũng ngừng lại. Nàng kích động muốn xoay người bước đi, nhưng, cẩn thận nghĩ lại, tại sao nàng phải đi? Giữa bọn họ sao lại trở thành cục diện không thể nhìn mặt nhau thế này?
Hàn Phỉ cứ thế đứng đó, đám nô bộc phía sau cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không dám giục Hàn Phỉ, dù sao bây giờ vị thế của Hàn Phỉ ở Lăng Minh Phủ đã không giống trước, đây là cao thủ mà ngay cả thiếu phủ chủ cũng phải tôn kính, vì thế bọn họ cũng chỉ biết đứng yên chờ đợi, còn tiện thể nhìn về hướng Hàn Phỉ đang nhìn.
Chỉ thấy, ở đầu đường, có một tiểu đội nhân mã đang nghỉ chân, tựa hồ đang mua vật gì đó. Mà ở trong bọn họ, có một nam nhân đặc biệt dễ thấy, vừa đánh mắt là có thể thấy được. Thật giống như hạc giữa bầy gà. Ngũ quan tuấn lãng, mặt mày như họa, một thân thanh sam, trên đai lưng màu trắng còn buộc một chuỗi ngọc bội, cả người đều lộ vẻ sang trọng.
Tựa hồ ánh mắt của họ quá mức rõ ràng, khiến người kia nhận ra được, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Phỉ. Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
Hàn Phỉ có chút không tự nhiên, hai tay đang buông thõng, cũng lặng lẽ nắm chặt.
Nàng biết rõ hắn nhất định đã nhận ra nàng, dù cho giờ khắc này, hình tượng của nàng có khác biệt cỡ nào, dù trên người nàng có bao nhiêu tầng ngụy trang, nhưng người này vẫn sẽ ngay lập tức nhận ra.
Giống như ngàn năm trước. Cách cả một biển người, ánh mắt của bọn họ vẫn có thể giao nhau.
Hàn Phỉ muốn xoay người rời đi, nàng cảm thấy, giờ phút này, tựa hồ không phải là lúc họ nên gặp nhau.
Nhưng, Hàn Phỉ lại nhìn thấy, người kia chậm rãi đi tới. Cuối cùng, đứng lại trước mặt nàng.
"Đã lâu không gặp, Hàn Phỉ."
Thanh âm của hắn, vẫn ôn nhu trước sau như một. Giống như làn gió ấm vậy, thổi vào trong lòng nàng.
Hàn Phỉ siết chặt tay, rồi chậm rãi buông ra, ngữ khí tựa như vô cùng ung dung nói: "Đã lâu không gặp.. Tiểu Bạch."
Người này, là Bách Lý Mân Tu.
Giờ khắc này, ở nơi đất khách, Hàn Phỉ chưa bao giờ nghĩ, nàng lại nhìn thấy Tiểu Bạch. Tính ra, bọn họ tựa hồ.. đã rất lâu chưa gặp nhau.
Hàn Phỉ nỗ lực muốn lộ ra nụ cười thoải mái, nói: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Bách Lý Mân Tu nói đơn giản nói: "Làm việc."
Hàn Phỉ 'a' một tiếng. Hai người rơi vào trầm mặc.
Hàn Phỉ không hề nhìn thấy, đầu ngón tay mà Bách Lý Văn Tu đang giấu trong áo đang run rẩy.
"Ngươi thì sao?"
Hàn Phỉ nhìn người sau lưng, nói: "Ta cũng tới.. làm việc."
Bách Lý Mân Tu cũng chú ý tới người đứng phía sau Hàn Phỉ, lập tức hiểu rõ, sau đó nói: "Ngươi ở đâu?"
"Lăng Minh Phủ."
Bách Lý Mân Tu gật đầu, nói: "Được, ta sẽ đi tìm ngươi."
"Được."
Hàn Phỉ cứ như vậy nhìn Bách Lý Mân Tu mang người rời đi.
Mà nàng còn đứng tại chỗ, khe khẽ thở dài một hơi. Từ khi nào, giữa bọn họ lại biến thành như vậy?
Ngàn năm trước, mọi người còn ở chung hòa thuận, mỗi người cũng đã đều tìm trở về, nhưng chỉ có nàng và Tiểu Bạch, càng ngày càng xa.
Quá trình này, đã phạm sai lầm ở chỗ nào?
Hàn Phỉ đứng một lúc, cũng rời đi, về Lăng Minh Phủ, nàng cũng không còn tâm tư dạo chơi nữa.
Sau khi nàng rời đi, thân ảnh Bách Lý Mân Tu còn đứng ở khúc quanh, thủ hạ của hắn cũng không dám lên tiếng, tâm tư của Hoàng Thượng, bọn họ không có khả năng nắm bắt, ngay cả lần này, chẳng có lí do gì cũng đến nơi đây.
Nhưng, thật không có lý do gì sao?
Trong lồng ngực Bách Lý Mân Tu, còn cất giấu một tờ giấy, mà trên tờ giấy chỉ viết một câu.
【 Nàng ở Lăng Minh Phủ)
Bách Lý Mân Tu chậm rãi lộ ra một nụ cười khổ, thân thể run rẩy một hồi, tựa hồ khó có thể khống chế.
"Hàn Phỉ.." Hắn thầm gọi tên nàng.
Hàn Phỉ không biết câu nói 'ta sẽ đi tìm ngươi' kia của Bách Lý Văn Tu lại được thực hiện nhanh như thế, ngay ngày hôm sau, hắn liền mời hẹn.
Hàn Phỉ ngừng lại một hồi, quyết định ứng hẹn, lần này, bọn họ chọn một quán trà, mà trong quán trà, chỉ có bọn họ, hiển nhiên đã sớm bị bao toàn bộ.
Bách Lý Mân Tu thành thạo ưu nhã pha trà, đưa cho Hàn Phỉ.
"Cảm ơn."
Cánh tay Bách Lý Mân Tu hơi dừng lại một chút, nói: "Trước giờ, ngươi chứ từng xa lạ với ta như thế."
Hàn Phỉ hé miệng, bàn tay cầm chén trà cảm thấy nóng rát, nước trà không nóng, nhưng nàng lại cảm thấy nóng đến khó chịu.
"Có ổn không?" Hắn lại hỏi.
Hàn Phỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừm."
"Sao bộ dáng lại thành ra thế này?"
"Vì để thuận tiện hành sự."
"Ngươi đang tìm kiếm mọi người sao?"
Hàn Phỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Bách Lý Mân Tu, trong đôi mắt hắn vẫn mang đầy ôn nhu, chỉ là.. Hàn Phỉ cảm thấy có chút xa lạ.
"Ngươi đang thăm dò cái gì?" Hàn Phỉ hỏi.
Bách Lý Mân Tu không đáp, chỉ nhấc chén trà lên, nhẹ khẽ nhấp một ngụm.
Hàn Phỉ nhìn động tác của hắn, khe khẽ thở dài một hơi.
"A Hỏa, ngươi đang thăm dò cái gì?"