Hàn Phỉ xoa xoa mũi, có chút ảo não bản thân đến cả bày ra phong phạm cao thủ cũng làm không xong, mà những người khác cũng phản ứng lại, trong nháy mắt từng tiếng thảo luận vang lên, ánh mắt họ nhìn về phía Hàn Phỉ đều mang theo vẻ dò xét.
Hàn Phỉ nhất thời cảm thấy không được tự nhiên.
"Ngươi rất mạnh, là chúng ta đã xem thường ngươi! Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đệ!"
Hàn Phỉ ôm quyền, làm một bộ phong phạm cao thủ nói: "Ta họ Hàn, tên một chữ 'Phi' độc nhất, không phải thị phi."
"Thì ra là Hàn huynh đệ, vừa rồi là chúng ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, là chúng ta sai, vì thế, lần này, liền để ta lên khiêu chiến Hàn huynh đệ đi!"
Dứt lời, một người trung niên đứng ra, lúc Hàn Phỉ vừa nhìn thấy người trung niên này, trong lòng liền nặng nề, không thể nghi ngờ, người này rất mạnh, khí thế quanh thân khiến người ta không thể lơ là, đặc biệt là thái độ nói chuyện của người này rất bình tĩnh, tự nhiên, đây không phải là một người lỗ mãng.
Trực giác nói cho Hàn Phỉ biết, người này, rất nguy hiểm.
Lúc người trung niên đứng lên, ánh mắt những người phía sau hắn đều biến đổi, tựa hồ không nghĩ tới người trung niên sẽ đích thân đi ra khiêu chiến, điều này đại biểu cho việc, người này không phải là kẻ dễ dàng động thủ, thông thường muốn một người như hắn động thủ cũng không dễ dàng!
"Hàn huynh?"
Dứt lời, người trung niên bày ra tư thế chuẩn bị nghênh tiếp, đúng lúc này, Hàn Phỉ yên lặng mà giơ tay lên, người trung niên kinh ngạc, nói: "Hàn huynh đệ, ngươi đang dùng tư thế gì vậy?"
Chẳng lẽ là một Công Phu Võ Thuật mới sao?
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nhăn nhó nói: "Ta đau bụng, ta muốn đi nhà xí một chuyến."
Người trung niên: "..."
Linh Thiếu Thiên lập tức muốn đào ngay một cái lỗ trên mặt đất để chui vào!
Còn có thể mất mặt hơn nữa không!
Trong lúc đối chiến lại đau bụng đi nhà xí sao!
Hàn Phỉ lại chẳng hề cảm thấy lúng túng, ngược lại làm một bộ đương nhiên nói: "Hôm nay bụng ta thật là không thoải mái, trước khi tới đây còn đi nhà xí một chuyến, hiện tại lại nhịn không được, có thể hay chờ ta đi về rồi tiến hành quyết đấu được không?"
Trong lòng người trung niên đã bị bạo kích một vạn lần, nhưng hắn còn có thể nói cái gì? Dù sao con người có ba cái gấp, chẳng lẽ ngăn cản không cho tên kia đi giải quyết sao? Hắn không thể làm gì khác hơn là dùng ngữ khí như bị táo bón nói: "Hàn huynh, vậy ngươi đi đi, nhớ.. đi sớm về sớm. Ta vẫn ở nơi này chờ đợi Hàn huynh."
Hàn Phỉ cười gật đầu, còn tiện thể phất tay một cái, một đám bột phấn nhàn nhạt liền rớt xuống, nói: "Vậy ta rất mau sẽ trở lại!"
Nói xong, Hàn Phỉ liền vội vàng lui xuống.
Đến chỗ ngoặt Hàn Phỉ lắc mình trốn đi, có chút phiền muộn, người đàn ông này không hề giống như người trước, dùng thủ đoạn cũ sợ là sẽ bị điều tra ra, vậy thì sẽ có kết cuộc không hay nha.
Vì thế, Hàn Phỉ rất nhanh chóng hạ quyết định, thẳng thắn làm cho toàn bộ mọi người té xỉu là xong!
Hàn Phỉ trèo lên một cái cây, nhắm mắt lại, từ từ cảm thụ chiều gió một chút, năm giác quan siêu cường của nàng vào lúc này lại có cơ hội phát huy, sau khi tìm tòi một lúc liền tìm được chiều gió, tiếp theo nàng móc ra một gói thuốc, mở ra, tung bột phấn theo gió, mà bản thân lại bịt thật chặt mũi lại.
Chờ thuốc bột cũng đã gần như tản đi hết, Hàn Phỉ vỗ vỗ thân thể, từ trên cây nhảy xuống, tư thế vô cùng thảnh thơi đi đến đại sảnh, chỉ thấy nơi đó tất cả mọi người đều đã ngã xuống.
Hàn Phỉ tiến lên xem xét một lượt, dược hiệu đã phát huy, có điều dược hiệu rất ngắn ngủi, đại để chỉ khoảng một phút, thời gian này dễ khiến người ta lơ là nhất, nếu như hôn mê quá lâu thì kẻ ngốc cũng biết có gì đó quái lạ.
Đầu tiên Hàn Phỉ đứng trước mặt người trung niên, ngồi xổm xuống bắt mạch cho hắ, lại xem xét một lượt toàn thân hắn, xì một tiếng.
"Tố chất thân thể mạnh như vậy, cũng đã có thể sánh ngang với người của Long Y quân, không trách được lại có dũng khí đến thế, ta mà bị hắn đánh một quyền, thì sẽ đi tong mất nửa cái mạng."
So với suy đoán của Hàn Phỉ người trung niên này còn mạnh mẽ hơn, thân thể cốt cách cùng bắp thịt cũng đã đạt đến độ hoàn mỹ, cũng có thể nói là đẳng cấp tốt nhất mà nhân loại có thể huấn luyện ra được, hơn nữa người này còn nắm giữ một cái đầu vô cùng bình tĩnh.
Người như vậy mới thật sự là cao thủ, hoàn toàn khác với một ngụy cao thủ như Hàn Phỉ.
Nhưng.. sao mấy cao thủ lợi hại Hàn Phỉ đụng phải đều ngang ngược không biết lý lẽ như vậy, người làm việc không dựa theo quy củ cũng thật là đau đầu!
Có điều chỉ cần hắn còn là người, liền không tránh khỏi độc dược!
Hàn Phỉ lấy ra ngân châm của mình, nghĩ một hồi, sau đó bắt đầu châm kim lên mấy huyệt vị trên thân thể người trung niên.
Không bao lâu, Hàn Phỉ liền thu châm, sau đó đem hết thảy đều khôi phục nguyên dạng, việc còn lại của nàng là lặng lẽ lùi tới một bên, chờ đợi.
Sau khi Hàn Phỉ rời đi không lâu, mọi người bị hôn mê liền tỉnh lại, bọn họ mê man trong khoảnh khắc, sau đó từ từ khôi phục thần chí.
"Kỳ quái, vừa rồi ta bị làm sao thế? Sao đầu lại hơi đau thế nhỉ?
" Ồ, sao ta lại nằm dưới đất nhỉ? "
" Kỳ quái.. "
Người trung niên nhíu mày, nhìn hai tay mình, luôn cảm thấy thân thể hơi có chút khác thường, nhưng lại không nói ra được là khác ở chỗ nào.
Hàn Phỉ chờ một hồi, mới làm một bộ khoan thai đến muộn, đi ra, trong miệng nói:" Ai nha, ta tới chậm, thật sự là ngại quá, để các vị chờ lâu! "
Sự chú ý của người trung niên rất nhanh bị dời đi, nói:" Hàn huynh, ngươi trở về rồi sao? "
Hàn Phỉ gật đầu, còn lộ ra một bộ rất thoải mái, nói:" Đúng vậy, hiện tại thoải mái rồi, đến đây đi, chúng ta tới quyết đấu!"
Hàn Phỉ vừa nói ra hai chữ quyết đấu, sắc mặt người trung niên cũng biến đổi, đó là một loại vẻ mặt hết sức chăm chú, hắn đang rất nghiêm túc.
Hàn Phỉ nhìn hắn, trong lòng thầm nói tiếng xin lỗi, đối với một cao thủ mà nói, hai chữ quyết đấu này rất quan trọng, nhưng trạng thái của Hàn Phỉ căn bản không thể cứng đối cứng.
Sau đó, mọi người đã nhìn thấy một tràng cảnh vô cùng khiếp sợ.
Chỉ thấy hai người ở giữa sân di chuyển nhanh như điện chớp gần như không thể nhìn thấy bóng dáng!
Trong lòng Hàn Phỉ cũng thầm giật mình, nàng tự cho là tốc độ của mình rất nhanh, không nghĩ tới người trung niên này cũng không kém chút nào! Vóc người khôi ngô như thế còn có thể nhẹ như chim yến, Hàn Phỉ phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp người trung niên này, nàng cũng dùng thái độ nghiêm túc nhất, đẩy tốc độ của mình tăng lên một đẳng cấp khác.
Nào ngờ, trong mắt người trung niên mới là chấn động cực đại!
Môn công pháp khinh công này là do hắn ngẫu nhiên có được, cũng phải tập luyện mười mấy năm mưới có thể luyện ra tốc độ này, hắn luôn luôn tự nhận thế gian này sẽ không có một công pháp nào cường đại hơn môn khinh công của hắn nữa! Nhưng hiện tại, nhận thức của hắn đã bị người thanh niên trẻ tuổi kia hung hăng quét sạch!
Người trẻ tuổi gầy yếu trước mặt này, vậy mà theo kịp động tác của hắn! Thậm chí còn có thể tăng nhanh, càng lúc càng nhanh hơn! Người trung niên không thể không thừa nhận, thân thủ của hắn đã có chút không theo kịp! Chuyện này làm sao có thể không làm cho người ta kinh ngạc?
Theo thời gian từng chút trôi qua, độ tiêu hao của Hàn Phỉ đã rất lớn, nàng đã có chút thở hổn hển.