Hàn Phỉ vẫn chưa đi đến đại sảnh, đã nghe thấy một trận tiếng cãi vã huyên náo. Cẩn thận nghe qua, còn kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết, còn có mấy phần quen thuộc. Trong lòng Hàn Phỉ chợt động, chủ nhân của tiếng kêu thể thảm này chính là của một trong số những kẻ lúc trước tìm nàng khiêu khích cùng trào phúng kia.
Bước chân của Hàn Phỉ tăng nhanh thêm mấy phần, đợi đến khi nàng đi tới đại sảnh đã nhìn thấy một bóng người vẽ một đường vòng cung trên không, sau đó đập mạnh xuống đất.
Người vừa bị ngã xuống đất kia không động đậy chút nào, giống như một xác chết.
"Haha haha, đây là thực lực của Lăng Minh Phủ sao? Cũng quá buồn cườia, với trình độ này làm sao có thể chưởng khống toàn bộ thành chứ hả? Làm sao có thể trở thành thế gia nhất lưu?"
Kẻ vừa đánh bay người khác kia vẫn còn đang mở to miệng cười xem thường, nghe thấy tiếng cười kia sắc mặt của Linh Thiếu Thiên vẫn đứng ở một bên càng kém, mà lúc này, đã là người thứ ba bị trực tiếp đánh bay, nếu như hắn không thể phái ra một người lợi hại để đè ép đối phương, thì chắc chắn sẽ thành trò cười cho thiên hạ!
Vào lúc quan trọng này, một khi hắn có bất kỳ rủi ro nào, thì mọi phản kháng cũng chuẩn bị của hắn trước đây nhất định sẽ bị hủy hoại.
Bởi vì, một thiếu phủ chủ làm Lăng Minh Phủ mất mặt sẽ không thể trở thành một Phủ Chủ hợp lệ, cũng không thể nào phục chúng được.
Đúng lúc này, Linh Thiếu Thiên nhìn thấy Hàn Phỉ, sắc mặt hắn lập tức vui vẻ, nhưng đồng thời lại có chút bận tâm, thành thật mà nói, hắn tuy khẳng định Hàn Phỉ là một cao thủ, nhưng thực lực chân chính của cao thủ này hắn còn chưa kịp đo lường, vốn là muốn mượn bàn tay của những môn khách còn lại để xem kỹ thực lực của Hàn Phỉ, nào biết đối phương chỉ bằng thủ thuật né tránh liền đủ để ứng phó, căn bản không hề chính thức ra tay.
Nhưng, hiện tại thủ hạ của hắn đã không thể trông cậy được, nếu như lần này không thể lấy lại mặt mũi, vậy thì mọi tính toán của hắn nhất định sẽ đổ dông đổ bể!
Linh Thiếu Thiên không thể tiếp thu, vì thế hắn lập tức lên tiếng nói: "Hàn huynh! Ngươi đến rất đúng lúc!"
Hàn Phỉ vốn chỉ muốn đứng xem náo nhiệt không kịp xoay sở, bị hắn đột ngột thét gọi một tiếng, nhất thời hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người, bị nhiều người nhìn như vậy, nàng muốn tránh cũng không kịp, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đến gần, nói: "Chuyện gì thế này?"
Linh Thiếu Thiên chế trụ cổ tay Hàn Phỉ, khí lực rất lớn, trầm giọng, nói: "Hàn huynh, mọi chuyện liền giao cho ngươi, cũng đừng để cho ta thất vọng a!"
Hàn Phỉ lúng túng cười.
Nào ngờ nàng cười như vậy, thêm vào thân hình của nàng, triệt để trở thành điểm khiến đối phương cười nhạo, người bên kia không chút khách khí cười lớn, suýt nữa liền lật cả nóc nhà.
"Không phải chứ, đừng nói Lăng Minh Phủ đã hết người rồi đấy nhé. Lại phái ra một con gà yếu nhớt như thế!"
"Đúng thế. Haha haha, nhìn cái thể hình này xem, chỉ cần mình ta là có thể bóp chết hai người như hắn rồi!"
"Vậy thì ta là ba kẻ!"
"Đường đường là Lăng Minh Phủ mà lại lưu lạc tới mức này sao!"
Những tiếng cười nhạo này khiến sắc mặt Linh Thiếu Thiên cứng ngắc, Hàn Phỉ lại không để ý chút nào, dù bị nhiều người chế nhạo như vậy, nàng vẫn hết sức trấn định, vẻ trấn định của nàng thoáng khiến Linh Thiếu Thiên ngầm kinh ngạc trong lòng.
Ngay lúc Linh Thiếu Thiên muốn nói vài lời khích lệ với Hàn Phỉ, để cho nàng không cần sợ hãi, Hàn Phỉ lại cười híp mắt nói: "Đúng vậy, ta rất yếu. Ta chính là một con gà yếu nhớt a."
Linh Thiếu Thiên: "..."
Tiếng cười nhạo lớn hơn.
Mãi đến khi bọn họ cười đủ, Hàn Phỉ mới chậm rãi nói: "Nhưng ta đánh cược, các ngươi ngay cả con gà yếu nhớt như ta cũng không bằng."
Câu nói này thật sự là quá kiêu ngạo!
"Đồ ẻo lả kia! Ngươi biết mình có bao nhiêu cân lượng không? Lại dám nói như vậy!"
"Tiểu tử này sợ là chán sống rồi!"
"Vừa vặn, để ta động chút tay chân, giao cho ta đi!"
Từ trong đám người của đối phương đi ra một nam nhân vóc người khôi ngô, hắn phất phất nắm đấm, giống như muốn cách khoảng đánh cho Hàn Phỉ phải bò ra đất vậy.
Hàn Phỉ cũng không úy kỵ, đi ra khỏi đám người, còn hết sức tốt bụng vỗ vỗ vai Linh Thiếu Thiên, giống như là muốn hắn không cần lo lắng.
Linh Thiếu Thiên đúng là có chút lo lắng!
Hai người đứng ở cùng một chỗ, quả thực chính là con voi cùng con kiến! Ngay cả chính Linh Thiếu Thiên cũng cảm giác mình quá mức tàn nhẫn chút, lại phái một người gầy yếu như vậy ra đánh nhau, nhưng hiện tại đã không kịp nữa rồi.
Lúc Hàn Phỉ ra trận, nàng chỉ cao tới ngực đối phương, thật giống như một đứa trẻ vậy.
"Tiểu tử, ta đánh ngươi đừng có tìm mẹ mà khóc đấy!"
Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi có thể thử xem."
"Kẻ lớn lối thì sẽ phải trả giá thật lớn!"
Dứt lời, người kia liền đột nhiên giơ quả đấm lên, tốc độ rất nhanh, lực đạo cũng vô cùng mạnh, hùng hổ vung tới, vài sợi tóc rủ trên trán Hàn Phỉ cũng bị lay động.
Nhưng sau một khắc, thân ảnh nàng đã biến mất tại chỗ.
"Người đâu rồi?"
"Ở phía sau ngươi!"
Nam nhân lập tức quay đầu lại, nhưng xông tới mặt, chính là một nắm đấm, chính diện nện vào xương mũi của nam nhân, nhất thời, một trận đau đớn truyền đến, nhưng cơn đau đớn vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của nam nhân, hắn thậm chí còn cảm thấy nắm đấm này không hề mạnh như dự liệu của hắn, nhưng sau một khắc, mắt hắn tối sầm lại, cứ như vậy mà ngất xỉu.
Trước khi mất đi ý thức, hắn tựa hồ còn nghe thấy được một mùi thuốc nhàn nhạt.
"Đùng" được một tiếng, thanh âm vật nặng rơi xuống đất vang lên.
Tiếng reo hò xung quanh lập tức liền tắt lịm.
Tất cả mọi người đều trợn mắt lên, nhìn tình cảnh này, trong sắc mặt toàn bộ đều là vẻ khó có thể tin!
Một quyền! Chỉ một quyền duy nhất!
Một quyền liền đánh cho một người có hình thể to gấp đôi ngất xỉu? Đây là loại lực lượng gì? Tên này cường đại đến mức nào chứ?
Thời khắc này, đứng ở trên sân đấu, Hàn Phỉ dường như đã không còn là một con gà yếu nhớt nữa, nếu như đây là một tên yếu đuối ẻo lả, vậy thì họ đều là rác rưởi!
Cao thủ! Đây là cao thủ a!
Hô hấp của Linh Thiếu Thiên cũng thêm nặng, sắc mặt ửng hồng, càng ngày càng cảm giác mình quả nhiên đã tìm được một cao thủ trở về! Điều này so với nhặt được trân bảo còn làm người cao hứng hơn a!
Giữ hắn lại! Nhất định phải lưu cao thủ này lại! Giờ khắc này, trong đầu Linh Thiếu Thiên chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Mà Hàn Phỉ thì sao?
Không có ai chú ý tới bột phấn trong kẽ ngón tay nàng, đám bột phấn này đã dần tan theo gió, biến mất không còn tăm hơi.
Hàn Phỉ là nữ nhân, ở phương diện lực lượng tất nhiên là không bằng nam nhân rồi, cho nên độ linh hoạt của nàng rất mạnh, nhưng lực lượng lại rất yếu, vì thế trước khi đánh nhau nàng đã gian lận, kẹp một chút thuốc gây mê, trực tiếp đấm ra một quyền, đối phương chỉ cần hít vào một hơi, thì lập tức sẽ té xỉu.
Đây quả thực là gian lận!
Là gian lận lúc luận võ!
Vì thế Hàn Phỉ có chút chột dạ, còn có chút hổ thẹn.
Nhưng vô luận như thế nào, nàng đã thắng, chí ít bề ngoài là như thế.
Hàn Phỉ giả vờ làm ra một bộ phong phạm cao thủ, nhàn nhạt nói: "Còn ai nữa không?"
Lúc này, một cơn gió thổi tới, làm tung bay mái tóc của Hàn Phỉ, thời khắc này, thân ảnh bạc nhược của nàng càng mơ hồ mang theo phong phạm của cao thủ, nhưng sau một khắc, sợi tóc bay vào lỗ mũi, Hàn Phỉ thật sự không nhịn được liền hắt xì một cái.
Mọi người: "..."