Cái tên Hàn Phỉ, đã thâm nhập vào trong lòng mỗi người. Ai cũng sẽ không quên, tất cả những thứ này đều là do nữ tử thần bí mang theo mặt nạ kia ban tặng, mọi thứ nơi này cũng đều là nàng giao phó cho, dần dần, không biết là ai, liền gọi nàng bằng một danh hiệu, đó chính là Thần Nữ.
Danh hiệu của ngàn năm trước một lần nữa bị đề cập đến, cũng là lần thứ hai được trao cho Hàn Phỉ.
Nhân khẩu được mở rộng, Vũ Châu thành rất nhanh thay da đổi thịt, mọi ngành mọi nghề cũng một lần nữa sống lại, ngay cả binh sĩ bị hợp nhất của Hồng Cội cùng Đâm Long cũng được giao cho Khôi Nam cùng đại quân khô lâu của hắn, Hàn Phỉ cũng không phải nhúng tay quá nhiều, đối với thủ hạ, nàng hoàn toàn tin tưởng giao phó cho họ, mà Khôi Nam cũng không làm cho nàng thất vọng.
Đám người bị hợp nhất cũng khá lớn, theo lí thuyết, quản lý nhiều người như vậy là vô cùng khó khăn, nhưng những người này lại bị Khôi Nam thu phục đến hết sức ngoan ngoãn, ngay cả Hác lão bản cũng không nhịn được chạy đi xem một chút, sau khi xem xong, nàng đầy mặt nhăn nhó trở về, dẫn tới Hàn Phỉ cảm thấy hứng thú, liền dò hỏi một phen, sau đó cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Thì ra biện pháp của Khôi Nam rất đơn giản, đó chính là đánh, người nào phản kháng liền đánh người đó, một người đánh không lại liền quần ẩu, không chút nào để ý mặt mũi mà vây đánh, mãi đến tận khi đối phương bị đánh đến không thể bò dậy nổi, đã vậy còn đánh ở ngay trước mặt tất cả mọi người, khuôn mặt bị đánh cho sưng húp khiến cho mọi người cũng phải sợ hãi không ít, dù sao cũng là bị đánh nha! Hoàn toàn chính là phương pháp nguyên thủy nhất!
Nhưng phương pháp này cũng hữu hiệu nhất!
Binh sĩ của Hồng Cội không cần phải nói, đều là một đám mềm yếu, sau khi đánh mấy người liền cực kỳ nghe lời, dù sao đều là binh sĩ hạng ba, ngược lại là binh sĩ của Đâm Long có không ít người gân cốt cứng rắn, nhưng những tên cứng đầu cứng cổ này lại hiếm thấy bị Cừu Thanh Thư coi trọng, nhất là những binh sĩ lấy giá trị võ lực làm tôn chỉ như bọn họ thì yêu cầu về thực lực đều rất cao, cho nên sau khi nhìn thấy đám mầm mống tốt này lại càng ngứa tay.
Vì vậy, những người này trừ việc phải chịu bị Khôi Nam đánh ra, còn phải chịu đựng Long Y Quân đánh, bị đánh thì cũng thôi đi, nhưng Long Y Quân là những người như thế nào? Đội quân cường đại nhất có thể dẫm nát thủ hạ của Khôi Nam, trở thành đệ nhất trong chín quân, sao có thể nói đùa?
Ngay cả Khôi Nam cũng có chút đau lòng cho đám người kia, bị đánh đến nỗi chỉ còn dư lại một hơi, mà vẫn bị đấm như bao cát, nếu như không phải là nơi này bọn họ có đại phu giỏi nhất, cũng không thiếu đại phu, thì sợ là sớm đã bị đánh chết!
Nhưng đồng thời, sau khi bị đánh gần chết, được cứu chữa, lại phải chịu đòn lần nữa, mấy lần như thế làm sao có thể chịu được? Xương cốt có cứng rắn hơn nữa cũng phải mềm đi ấy chứ. Họ đã thế, huống chi là những người khác?
Vì vậy, mặc dù rất nhiều tù binh, nhưng đều bị đánh đến khi phục tùng.
Những người của Long Y Quân còn cảm thấy đáng tiếc, nhanh như vậy đã nghe lời, bọn họ đã lâu không đánh người như thế, thật là thoải mái a!..
Quay lại buổi đấu giá ngay hôm đó, đã hấp dẫn không ít người tới, ngay cả Hàn Phỉ cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nàng cho rằng chẳng qua là một ít người cảm thấy hứng thú mới đến đây, không nghĩ tới sẽ nhiều như thế.
Thật sự là Hàn Phỉ đã đánh giá thấp những chuyện mấy ngày nay Vũ Châu thành làm ra, hiện tại bên ngoài đã có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm họ, vì thế vừa có thời cơ có thể dò xét trong thành, bọn họ liền lập tức vội vàng phái nhân thủ đến đây. Đến lúc này Vũ Châu thành hoàn toàn để lộ ra bộ mặt thật sự, khác biệt hoàn toàn so với quá khứ tàn tạ, lụi bại.
Càng làm người cảnh giác là những binh sĩ canh giữ ở hai bên đường, thỉnh thoảng cũng có người tuần tra, người có mắt nhìn tự nhiên đều có thể nhận ra được những người này không phải là binh sĩ Hộ Thành bình thường, mà là một đội quân thật sự! Hiệu suất đồng bộ này, sự ăn ý này, tinh thần diện mạo kia, đều vô cùng hoàn hảo!
Nhất là ánh mắt của họ, người bị nhìn một chút đều sẽ run lên cầm cập!
Đúng vậy, liên quan đến chuyện này ngược lại là có một chuyện nhỏ, Hàn Phỉ trong lúc vô tình đã phát hiện ra ánh mắt của Long Y Quân trở nên vô cùng sắc bén, chỉ cần liếc mắt nhìn liền có thể chấn nhiếp địch nhân, vì thế, nàng hiệu lệnh cho toàn bộ mọi người học tập Long Y Quân, học để làm sao có thể phát ra ánh mắt sắc bén nhất!
Bởi vì là Hàn Phỉ ra lệnh, nên tất cả mọi người đều mưu đủ sức lực đi theo Long Y Quân học tập, lần này thì hay rồi, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn người khác đều là vẻ hung thần ác sát, cứ thế cho tới hôm nay, khí thế đã dâng lên rất nhiều, tỷ như hiện tại, một cái liếc mắt cũng làm cho những người này phải kinh sợ, trong lòng không ngừng tức giận gào thét, đám người này mà là bọn nhà quê hả! Đúng là không thể tin những lời đồn thổi được.
Đây rõ ràng chính là quân đội!
Là quân đội đấy!
Thậm chí còn là một đội quân siêu nhất lưu!
Nhìn ánh mắt của những binh sĩ này đi! Đây chính là ánh mắt chỉ tinh binh mới có! Điều này đại biểu cho cái gì? Điều này có nghĩa là binh sĩ của nơi này đều là tinh binh! Không biết gã thành chủ là tồn tại đáng sợ cỡ nào a! Không trách được Đâm Long lại chiến bại! Tuyệt đối là do khinh địch a!
Tại sao nhóm người lợi hại như vậy lại lựa chọn Vũ Châu thành? Chẳng lẽ là có động tác lớn ở phía sau sao?
Trong lúc nhất thời, những người đến đây tham gia buổi bán đấu giá liền nổ tung trong, các loại tin tức dồn dập truyền về cho những thế lực sau lưng bọn họ, kết luận rút ra, không có ngoại lệ, toàn bộ đều là không thể khinh thường Vũ Châu thành!
Nếu như không thể kết giao, thì cũng tuyệt đối không nên trở thành địch nhân! Thậm chí còn phải cố gắng nỗ lực hóa địch thành bạn!
Hàn Phỉ tuyệt đối không ngờ rằng, nàng chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú để mọi người luyện ánh mắt một chút mà có thể giúp nàng tránh khỏi quá nhiều phiền phức, trực tiếp liền đạt được mục đích! Đây có thể nói là niềm vui bất ngờ.
Hội trường của buổi bán đấu giá là gian phòng Hàn Phỉ nhờ Man Diệp thiết kế ra, Man Diệp đã hoàn toàn bị Hàn Phỉ xem là một 'kĩ sư xây dựng' mà sử dụng, hắn thậm chí còn cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Rất nhanh, toàn bộ hội trường đã ngồi đầy người, có thể tới tham gia hầu như cũng đều đến, dân chúng bình thường ngược lại rất ít, những người tới đều là thành viên do một vài gia tộc phái tới, có có ít người là thế lực của các thành trấn gần đó, đụng mặt quen biết bèn nhìn nhau cười, mục đích tới nơi này của họ cũng rất đơn giản, đó chính là thăm dò rõ ràng nội tình của Vũ Châu thành.
Rất nhanh, có người xuất hiện trên sân khấu, là một tên béo. Không sai, chính là Lưu Tam Pháo.
Lưu Tam Pháo sau khi lập được đại công, một lần nữa được cứu về, lại sung sướng nhảy nhót như trước, cũng vô cùng nhiệt tình muốn chủ trì hội trường.
"Các vị công tử tiểu thư, hoan nghênh các vị đại giá quang lâm, ta đại diện cho toàn thể nhân dân Vũ Châu thành đặc biệt hoan nghênh!"
Mọi người rất cho hắn mặt mũi liền đồng loạt vỗ tay.
Tên mập cũng không có ý kéo dài thời gian, lại nói: "Tại hạ cũng không nhiều lời nữa, hiện tại liền tiến vào chủ đề chính, bưng vật phẩm đấu giá đầu tiên!"
Mộc Miểu Miểu nâng một cái khắn che kín bằng một tấm vải đỏ cứ như vậy đi tới, có không ít người kinh ngạc với vẻ thanh tú của Mộc Miểu Miểu, thậm chí còn đánh tới chủ ý lên người nàng.
Mãi đến tận khi..
Mộc Miểu Miểu xốc tấm vải đỏ lên, và tên mập mở miệng.
"Vật phẩm đầu tiên là.."
Tên mập còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng huyên náo giống như xảy ra đánh nhau.
"Người nào! Lại muốn động thủ với chúng ta! Đúng là ăn phải gan hùm mật báo rồi! Có biết thân phận của chúng ta hay không hả!"
Hàn Phỉ ngồi trên đài cao, vẫn chăm chú nhìn buổi đấu giá liền sâu sắc nhíu mày lại, thấp giọng nói: "Đi xem xảy ra chuyện gì."
Khôi Nam lập tức biến mất tại chỗ.
Hác lão bản đứng ở Hàn Phỉ bên cạnh nhíu nhíu mày, tựa hồ nhìn thấy gương mắt quen thuộc, cả kinh, nói: "Là bọn hắn?"
Hàn Phỉ quay đầu lại: "Cái gì?"
"Lăng Minh Phủ!"