Mỗi một người nơi này, đều đồng cam cộng khổ trải qua đủ mọi chuyện, nàng xưa nay chưa từng xem họ là thủ hạ, họ đều là bạn bè của nàng.
Vì bạn bè, nàng sao có thể không kiên cường?
Tin tức Đằng Mộc đến cũng không bị truyền ra ngoài, nhưng người của Vũ Châu thành bởi vì chuyện này mà vui sướng nhảy nhót hồi lâu.
Kiến lập pháo đài, bắt được Hồng Cội, đánh bại Đâm Long, ngay cả Y Thánh Đằng Lão đại danh đỉnh đỉnh cũng tự mình đến đây, điều này khiến lòng tin của mọi người lập tức tăng lên rất nhiều, cũng kiên định phải bảo vệ quê hương của mình hơn.
Đợi đến khi Hàn Phỉ tỉnh lại, trong chính sảnh đã tụ tập tất cả mọi người, ngay cả Đằng Lão cùng các đệ tử của hắn cũng đã tỉnh lại, sau khi mọi người nhìn thấy Hàn Phỉ cũng không hề có một người trách cứ nàng tới chậm, thậm chí còn cảm thấy nàng nên nghỉ ngơi lâu hơn một chút.
Hàn Phỉ tự cảm thấy có chút xấu hổ, nàng chẳng qua chỉ là nằm một hồi, vậy mà liền lập tức ngủ say, còn ngủ một giấc đến tận hừng đông.
Đằng Mộc là người đầu tiên đứng lên, đi tới trước mặt Hàn Phỉ, nói: "Sao rồi?"
Hàn Phỉ lập tức hiểu được ý tứ của Đằng Lão, nàng lắc đầu một cái.
Lúc rời giường, việc làm đầu tiên của Hàn Phỉ chính là tự bắt mạch cho mình, nhưng mạch tượng đã biến mất kia vẫn không hề xuất hiện trở lại. Hàn Phỉ không nói được cảm giác của mình, nhưng mơ hồ, vẫn cảm thấy một trận thất lạc.
Đằng Mộc cũng có hơi thất vọng, nói: "Vậy sao.. có điều ngươi cũng đừng lo lắng."
Hàn Phỉ gật đầu, thây đổi đề tài, nói: "Ta có một sự kiện muốn tuyên bố với mọi người."
Dứt lời, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Rất nhanh, người ngoài thành kinh ngạc phát hiện, cánh cổng thành vẫn luôn đóng chặt lại từ từ mở ra. Trong lúc nhất thời, không ít người lại đặt lực chú ý vào Vũ Châu thành.
Lần mở cổng thành này tựa hồ biểu tượng cho việc Vũ Châu thành, thành quái thú này triệt để đón nhận ánh mắt của mọi người, mà nhóm người từ trong thành đi ra rõ ràng được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh, trên tay còn cầm từng tờ giấy, dán lên trên tường thành, sau đó liền rời đi.
Không qua bao lâu, liền có tin tức truyền ra. Là một buổi đấu giá! Vũ Châu thành muốn cử hành một buổi đấu giá!
Mà trong lần đấu giá này, còn đem ra rất nhiều loại trân bảo, trong đó bao gồm không ít dược vật đẳng cấp cao, còn có rất nhiều văn vật cổ từ ngàn năm trước để lại.
Không ít người đối với buổi đấu giá này khịt mũi con thường, dù sao dựa vào một nơi quê mùa nghèo rớt như Vũ Châu thành thì lấy đâu ra nhiều trân bảo như vậy, nhưng buổi đấu giá có trân phẩm hay không không quan trọng, quan trọng là điều này đại biểu Vũ Châu thành đã triệt để khai phóng với bên ngoài.
Đây mới là trọng điểm khiến mọi người quan tâm, đối với những kẻ có thể liên tiếp đánh bại Hồng Cội cùng Đâm Long, mọi người đều muốn đến tận nơi để được chân diện mục, vốn cho là điều này cần rất lâu nữa, không nghĩ tới thành quái vật này lại tự mình mở rộng thành môn.
Bởi thế, cách buổi đấu giá ba ngày, đã hấp dẫn không ít người tới Vũ Châu thành, càng đáng quý là, buổi đấu giá này cũng không bố trí canh giữ cửa, chuyện này có nghĩa là ai cũng có thể tham gia, cho dù là bần dân bách tính thông thường, chuyện này xem ra có vẻ rất quái dị, từ xưa đến nay buổi đấu giá nào mà lại không lập ra các nguyên tắc giáo điều cứng nhắc chứ? Làm gì có buổi đấu giá nào lại cho cả người dân tham gia?
Bất kể nói thế nào, Vũ Châu thành lại một lần nữa hấp dẫn sự quan tâm của đông đảo mọi người.
Mà nhóm người Hàn Phỉ cũng rất bận, không một ai hiểu rõ quyết định mở cổng thành có ý nghĩa như thế nào hơn so với họ, mà Hàn Phỉ vốn không muốn biến Vũ Châu thành trở thành một cái mai rùa, thất bại của Cơ Quan Thành đã nói rõ một đạo lý, bảo thủ liền sẽ phải chịu đòn, Hàn Phỉ không hi vọng Vũ Châu thành sẽ trở thành một tiểu thành chỉ biết phòng thủ phong bế mà thôi.
Có điều giam giữ Hồng Cội cùng Đâm Long khiến Hàn Phỉ có chút đau đầu, hai người kia giết cũng không được, mà thả củng không xong, vẫn giam cầm như thế tựa hồ cũng không thích hợp. Hàn Phỉ suy nghĩ rất lâu, lại viết một phong thư gửi ra ngoài.
Rất nhanh, sau ba ngày.
Ngày hôm đó toàn bộ Cơ Quan Thành cũng rực rỡ hẳn lên, khắp nơi đều treo đèn lồng màu đỏ, giăng đèn kết hoa, mỗi một góc đểu được sửa trị quá, không còn chút dấu hiệu suy tàn, lụi bại như ngày trước, đây tuyệt đối là một đại công trình, dựa theo nhân thủ hiện tại của Vũ Châu thành thì đây tuyệt đối không thể là việc có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy được.
Nhưng Đâm Long đã từng đem vào trong thành một bộ phận lớn nạn dân cùng nô lệ, đối với những người này Hàn Phỉ cực kỳ hoan nghênh, hiện tại Vũ Châu thành thiếu nhất là cái gì? Vũ khí ư? Không, là nhân khẩu!
Bởi vì đội Thanh Khiết, toàn bộ nhân khẩu của Vũ Châu thành cũng chưa tới ba ngàn người, mà vào thời kì cực thịnh khi trước, nhân khẩu Vũ Châu thành nhiều nhất là lên đến mười mấy vạn a!
Vì thế toàn bộ thành, trừ địa phương chủ yếu thì đều trống rỗng, không đủ người, cũng không đủ thời gian đi mở mang, hiện tại một nhóm người lớn như thế tới đối với những tòa thành khác thì có lẽ là một vấn đề nan giải, nhưng đối với Vũ Châu thành mà nói chính là một tin vui!
Nhất là đám nạn dân nô lệ này, đi đến đâu cũng đều bị ghét bỏ trục xuất ra đến đấy, lần này bị Đâm Long đẩy ra làm bia đỡ đạn, bọn họ lại càng đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị giết chết, nào biết những người này không hề giết bọn họ, còn cho bọn họ ăn uống, cho bọn họ một nơi che gió tránh mưa, thậm chí còn có người chủ động trị liệu bệnh tật cho họ!
Trọng yếu hơn là, những người này còn có thể chữa được bệnh dịch! Giữa lúc họ có không ít người bị nhiễm bệnh dịch, vốn dĩ đã chuẩn bị tư tưởng cho cái chết, dù sao muốn tìm vị tiên nữa gì gì kia đến chữa bệnh cho họ là chuyện không có khả năng rồi, nhưng thật không nghĩ tới nơi này còn cất giấu một nhóm người như thế!
Vũ Châu thành hết thảy đều khiến những này nạn dân nô lệ này cảm thấy vô cùng chấn động, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy những binh lính cường hãn, nhưng những binh sĩ này vô cùng bình dị gần gũi, thậm chí có quan hệ không tệ cùng những cư dân trong thành, loại thái độ này, xưa nay họ chưa hề nghĩ tới! Lúc làm thủ hạ của Đâm Long, bọn họ đã sớm quen với cảm giác vô cùng căm ghét cùng chống cự đối với cái gọi là quân nhân của dân chúng.
Nhưng.. mọi thứ ở nơi này đều không giống với suy nghĩ của ho.
Mãi đến tận khi, một nữ tử đeo mặt nạ màu bạc, thanh âm rung động lòng đi tới trước mặt bọn họ, chính miệng nói rõ bọn họ có thể lưu lại Vũ Châu thành, trở thành một thành viên của nơi này, những nạn dân bọn cùng nô lệ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, hoặc là nói, bọn họ không tin, không tin trên đời này còn có chuyện tốt như vậy xảy ra với họ.
Mãi đến tận lúc bọn họ tự tay kí xuống một tờ giấy gọi là minh chứng ở lại vĩnh viễn.
Lúc cầm trong tay tờ giấy minh chứng đó, tất cả nạn dân cùng nô lệ đều bạo phát một tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai đến mức có thể lật tung cả nóc nhà vậy.
Cho tới bây giờ, bọn họ rốt cục cũng tin tưởng, bọn họ có thân phận, bọn họ là cư dân của Vũ Châu thành, bọn họ không còn là những kẻ lưu lạc, vô gia cư, bọn họ.. có nhà.
Vũ Châu thành là nhà của họ.
Thời khắc này, mọi người đều vui mừng đến phát khóc.
Lúc đương gia cần họ, bọn họ nghĩa bất dung từ, thậm chí không để ý tới nghỉ ngơi, không để ý tới việc thay đổi y phục bẩn thỉu rách nát trên người mình, liền lấy lập nghiệp băng, bắt đầu mạnh mẽ cải tạo quê hương của chính mình, mỗi một viên ngói, một viên gạch, đều dựa vào nhân lực chữa trị, Vũ Châu thành, lại một lần nữa tỏa ra hào quang.