Hàn Phỉ không biết đã ở chỗ này bao lâu, nơi này căn bản không hề có cảm giác thời gian trôi chảy, chỉ có mờ mịt.
Nàng từng chạy đến năm, sáu phương hướng khác nhau, nhưng vòng qua vòng lại, nàng vẫn luôn trở về khởi điểm, chính là căn nhà gỗ quen thuộc, nàng không thể nào tìm được hồ tuyết màu bạc đẹp đẽ kia nữa.
Hàn Phỉ ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu gối, nàng vùi mặt bật khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống, ngay cả bản thân nàng cũng không biết vì sao lại khó chịu như vậy, tựa hồ là tiềm thức đang nói cho nàng biết, Tần Triệt đã xảy ra chuyện, nhưng nàng làm thế nào cũng không tìm được hắn.
Nước mắt nàng vừa rơi xuống liền biến mất trong không khí, óng ánh như tinh quang.
"Cứ như vậy mà từ bỏ sao?"
Nghe được thanh âm, Hàn Phỉ vô thức ngẩng đầu lên, trên mặt vừa lộ ra vẻ vui cười cũng lập tức cứng đờ.
Người này, không phải là Tần Triệt. Đây là một lão nhân gia nàng chưa từng gặp.
Ông lão mặc một thân trường bào màu trắng, trên ngực thêu đồ án quỷ dị, có hình mặt trăng mặt trời cùng các chấm nhỏ tụ hợp lại với nhau, mà ở chỗ ống tay áo còn có những kí tự kỳ quái nhìn không hiểu.
Khiến Hàn Phỉ cảm thấy có mấy phần buồn cười là ria mép của người này rất dài, màu trắng rủ đến tận ngực, nhưng khuôn mặt đầy vẻ hiền lành an tường, giống như được độ một tầng quang huy mơ hồ, làm người nhìn liền không nhịn được mà yên tâm không chút phòng bị.
"Ngài là.. ai?" Hàn Phỉ lau khô nước mắt, hoảng loạn hỏi.
Nàng không muốn dùng dáng vẻ yếu đuối xuất hiện trước một người xa lạ.
Lão nhân cười cười, nếp nhăn trên mặt rất sâu, dường như có vẻ rất lớn tuổi.
"Ta là ai sao? Bao nhiêu năm nay chưa có ai hỏi ta câu này rồi."
Hàn Phỉ hé miệng, đứng dậy, nhưng lúc nàng vừa đứng dậy đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa liền té xuống.
"Cẩn thận!"
Bàn tay của lão nhân cũng không hề chạm vào Hàn Phỉ, nhưng nàng cảm giác được có một lực đạo nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, giúp nàng đứng vững.
Lúc Hàn Phỉ tỉnh táo lại đã nhìn thấy lão nhân trước mặt mạnh mẽ nhíu mày.
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Cảm ơn ngài!"
Tuy không biết lão nhân này là ai, từ đâu tới, nhưng ít ra, hắn đối với nàng không có ác ý, một câu cảm tạ như vậy cũng không có gì là quá đáng.
Lão nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Phỉ, đột nhiên hỏi: "Ngươi nghĩ sao thế?"
Hàn Phỉ bị câu hỏi không hiểu ra sao này làm cho mơ hồ, bật hỏi lại: "Cái gì?"
Lão nhân tựa hồ có hơi tức giận, nói: "Ngươi căn bản không chịu nổi lần thứ hai!"
Lão nhân càng nói như vậy, Hàn Phỉ lại càng không hiểu, nói: "Lần thứ hai cái gì? Ta không hiểu ngài đang nói gì?"
Lão nhân mạnh mẽ cau mày, nói: "Còn chưa cởi ra hết sao, quả nhiên.."
Trong lòng Hàn Phỉ sản sinh nghi ngờ, ông lão này tựa hồ biết được chuyện gì đó?
Hàn Phỉ không thể chờ đợi được nữa hỏi: "Ngài là ai? Ngài biết rõ nơi này là địa phương nào sao? Sao ngài lại xuất hiện ở đây?"
Lão giả phất tay một cái, trong nháy mắt, Hàn Phỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy mảnh đất tuyết kai lập tức vặn vẹo, sau đó liền nát tan, không còn thấy tuyết trắng gì nữa, bốn phía đều biến thành một vùng tăm tối, mà nàng và lão giả cũng đứng trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu rọi.
"Đây, là chấp niệm trong lòng ngươi." Lão giả trả lời.
Hàn Phỉ đã triệt để kinh ngạc đến ngây người, không trách được nàng không tìm được Tần Triệt, thì ra, nơi này không phải là tiềm thức của Tần Triệt, mà là thế giới nàng tưởng tượng ra.
"Xem ra tâm ma của ngươi càng ngày càng lớn mạnh, haizzz."
Trong giọng nói của lão giả tràn đầy vẻ ưu sầu.
Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, truy vấn: "Ngài rốt cuộc là ai? Còn nữa, những câu ngài vừa nói kia, có liên quan tới ta sao? Ngài có thể nói cho ta biết được không?"
"Nói cho ngươi? Không, ta cũng không thể nói cho ngươi, đó là vi phạm ước định."
"Ước định?"
"Vi phạm ước định với ma, cho dù là ta cũng khó thoát trách nhiệm, vì thế ta không thể nói cho ngươi, mọi đáp án đều cần ngươi tự mình đi tìm."
"Ma? Cái gì là ma?"
"Ma chính là ma, ma có thể là bất kỳ tồn tại nào, ở bên cạnh ngươi, ở trong lòng ngươi."
Hàn Phỉ hé miệng, đột nhiên ánh mắt lóe lên một tia Ám Quang, nói: "Như vậy, ta là ai?"
Vấn đề này trực tiếp khiến lão giả sửng sốt, hắn không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ hỏi ra vấn đề này.
"Ngài nói, ngài không thể tiết lộ ước định của ngài với ma, vậy thì ta liền không hỏi nữa, ta chỉ cần ngài nói cho ta biết, ta là ai?"
Trong ánh mắt Lão giả lộ ra vẻ tán thưởng, nói: "Trước sau ngươi vẫn là một người thông tuệ như vậy, điều này đúng là không trái với ước định, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi, chính là người được tuyển chọn."
"Người được tuyển chọn?"
"Ngươi là người được tuyển chọn từ trong ức vạn người dự bị, nhưng đồng thời, ngươi còn là một kẻ thất bại, ngươi tự tay hủy diệt cơ hội trở thành Chí Cao giả của mình, trở thành kẻ thất bại, nhưng hiện tại, hành động của ngươi trước đó đã khiến ngươi lần thứ hai trở thành Trọng Sinh Giả, làm lại hết thảy những sai lầm, vì thế hiện tại ta cũng không biết ngươi là ai."
Mấy câu nói khó hiểu làm người ta như rơi vào trong sương mù này, lại bị Hàn Phỉ nhớ kỹ trong lòng.
Lúc tất cả mọi chuyện nối liền thành một đường ở trong đầu, những chuyện đã từng bị nàng lơ là, những chỗ không hài hòa, không hợp lí, hết thảy đều đã hiện ra rõ ràng.
Trong đầu Hàn Phỉ bỗng bốc lên một ý nghĩ.
Nàng bật thốt lên: "Ký ức ta từng lấy lại, có chỗ sai lầm!"
Đây không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định. Nàng dường như đã có sự khẳng định chắc chắn cho suy đoán của mình rồi. Cũng chỉ có suy đoán như thế, mới có thể hoàn mỹ giải thích tất cả mọi chuyện.
Lão giả không nói lời nào, hắn sâu sắc nhìn Hàn Phỉ, thầm nghĩ.. Ma ơi ma, người ngươi tuyển chọn còn thông minh hơn so với ngươi và ta nghĩ rất nhiều, ngươi nghĩ mọi cách để che giấu tất cả đều là sai, mà tất cả mọi chuyện, cũng là một cái kết không thể giải được.
Hàn Phỉ không chờ được lão giả trả lời, nhưng nàng cũng không cần hắn trả lời, nàng rốt cục hiểu rõ chỗ quái dị của Tần Triệt, cũng hiểu chỗ trống rỗng trong lòng mình là cái gì.
Nàng chưa bao giờ nghĩ kí ức mà nàng một lần nữa lấy lại đã có sai lầm, bởi vì nó là do nàng năm đó tự tay lấy ra, cũng tự tay phong ấn, không có người khác biết rõ, cho nên nàng vẫn tin tưởng kí ức hiện tại trong đầu nàng chính là đầy đủ nhất.
Nhưng mà hiện tại, cái khẳng định này đã bị lật đổ.
Trừ lý do này, Hàn Phỉ thật sự không nghĩ ra nguyên do nào khác, nàng có thể khẳng định chắc chắn, chỗ kí ức tàn khuyết của nàng, chính là điều Tần Triệt một mực ẩn giấu.
Đoạn kí ức rất trọng yếu kia, lại bị Tần Triệt chính tay cướp đoạt, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Giờ khắc này, Hàn Phỉ hận không thể bay đến trước mặt Tần Triệt, chính mồm chất vấn hắn, đến cùng đã lén gạt nàng cái gì.
Lão nhân thở dài một hơi, nói: "Người được tuyển chọn, chuyện này ta không thể cho ngươi một câu trả lời, lão phu từ đầu đã dứt khoát nhúng tay, tất cả mọi chuyện đều có tạo hóa, mà tạo hóa của các ngươi lão phu lão không hiểu, tương lai sau này hết thảy cũng đều không biết."