Thấy Hàn Phỉ mãi không trả lời, Hác lão bản lại lần nữa lên tiếng hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, lắc đầu một cái, nói: "Ta không sao."
Hác lão bản dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hàn Phỉ, nói: "Vẫn để cho mọi người khám cho ngươi một chút đi!"
Hàn Phỉ lập tức từ chối, nói: "Không cần, ta chính là đại phu, tự ta rất rõ ràng."
Hác lão bản chưa từ bỏ ý định: "Nhưng mà.."
Hàn Phỉ kiên định, nói: "Thật sự không sao mà, ta rất khỏe, có thể là bận rộn quên dùng cơm, ngươi có thể chuẩn bị cho ta chút gì ăn không?"
Hác lão bản oán trách nói: "Ngươi nói gì vậy, sao lại khách khí thế? Còn có thể thiếu đồ ăn cho ngươi sao? Muốn ăn cái gì, nói đi! Ta sẽ tìm đầu bếp tốt nhất cho ngươi!"
Hàn Phỉ cười, nói: "Cũng có thể, a.. giúp ta chuẩn bị một ít Sơn Tra đi."
Hàn Phỉ đột nhiên đã muốn ăn chút gì đó chua chua.
Hác lão bản gật đầu, nói: "Được, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đừng quá vất vả, cơm canh chuẩn bị kỹ càng sẽ lập tức đưa tới cho ngươi."
Hàn Phỉ trở lại phòng mình, mãi đến tận sau khi ngồi xuống, nàng mới chậm rãi tháo tấm mặt nạ trên mặt xuống, chỉ thấy trên tấm mặt nạ đã ướt mồ hôi, mà cả khuôn mặt Hàn Phỉ cũng đều tái nhợt, mồ hôi thấm ướt cả những sợi tóc trên trán nàng, làm chúng dính trên đó vô cùng chật vật.
Nàng thở hổn hển, tự rót cho mình một cốc nước, nuốt xuống, mới khiến cảm giác muốn nôn mửa bị đè xuống, vừa rồi, vẻ trấn định đều của nàng đều là giả, nhưng nếu như không làm thế, Hàn Phỉ căn bản không biết gì để khuyên những bằng hữu đang quan tâm lo lắng cho nàng.
Tựa hồ, những lúc như vậy, nàng đặc biệt nhớ nhung bóng dáng luôn làm bạn bên cạnh nàng kia. Nhưng hiện tại, hắn đã rời đi.
Hàn Phỉ mạnh mẽ nhắm mắt, có chút chua xót, tên nam nhân ngốc kia cho rằng hắn đang nghĩ gì mà nàng không biết sao?
Lai lịch của tiểu quái vật, hắn muốn nói lại thôi, dáng vẻ kiên quyết cùng mâu thuẫn, Hàn Phỉ cũng đã có thể đoán ra, chẳng qua là nàng đang một mực chờ đợi, chờ Tần Triệt cho nàng một lời giải thích chính xác, nhưng kết quả là, hắn lại mang theo hài tử chạy trối chết!
Hàn Phỉ nghĩ đến đây liền buồn bực, không nhịn được mạnh mẽ búa một hồi bàn, cả khuôn mặt cũng nhăn lên.
Không bao lâu sau, Hác lão bản liền đem đồ ăn được chuẩn bị kỹ càng tới cho Hàn Phỉ, đều là một ít món ăn hàng ngày, quả thực là sắc hương vị đầy đủ, làm người thèm nhỏ dãi, chỉ là Hàn Phỉ đang ăn lại cảm thấy trong dạ dày lăn lộn khó chịu, nhưng ở Hác lão bản trước mặt, nàng đành cố gắng nuốt xuống, cuối cùng vẫn là ăn Sơn Tra mới có thể hoàn hoãn lại.
Hác lão bản không hề phát hiện ra vẻ dị thường của Hàn Phỉ, thu thập bát đũa, lại cường ngạnh dặn nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng tiếp tục vất vả, bên ngoài có mọi người lo, sau đó mới yên tâm rời đi.
Lúc Hác lão bản vừa rời đi, Hàn Phỉ liền cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nôn ra tất cả những thứ vừa mới ăn vào, nôn sạch sành sanh mới cảm thấy dạ dày thoải mái.
Lúc Hàn Phỉ muốn ăn thêm mấy quả Sơn Tra nữa, bàn tay cầm quả sơm tra của nàng liền cứng đờ. Uể oải, mệt nhọc, buồn nôn, thích ăn chua..
Bệnh trạng này sao lại giống mang thai thế nhỉ?
Hàn Phỉ bị chính suy nghĩ của mình dọa cho giật nảy mình, vội vã lắc đầu một cái, bỏ đi, nhưng nàng cũng không có tâm tình ăn Sơn Tra nữa, chỉ là, nàng vẫn không nhịn được tự bắt mạch cho mình, mạch tượng bình thường, không phải là hỉ mạch.
Quả nhiên, nàng đang tự dọa chính mình, cái gì mà mang thai, có suy đoán này thật sự là đầu óc bị cửa kẹp!
Bình tĩnh qua đi, Hàn Phỉ lại cảm thấy mệt, nằm lên giường, vốn chỉ muốn chợp mắt một hồi, cũng không nghĩ đã lập tức ngủ mất.
Nàng lại nằm mơ. Mộng cảnh có chút hỗn loạn.
Nơi này không nhìn thấy hư thực, không nhìn thấy hình ảnh, chỉ có những tạp âm hỗn loạn, rất nhiều thanh âm trộn lẫn cùng một chỗ, căn bản nghe không rõ ràng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thét chói tai cùng tiếng reo hò, màng tai nàng cũng bị làm cho đau đớn.
Hàn Phỉ mỗi lần muốn giẫy giụa tỉnh lại đều không thể làm được, nàng chỉ có thể bị ép tiếp thu tất cả những thứ hỗn độn này, mà đầu óc nàng, lại như bị dán một tầng nhựa cao su, vô cùng hỗn loạn.
"Ma chính là ma, cho dù tẩy đi một thân độc, bản chất vẫn sẽ không thay đổi, sứ mệnh của ngươi, chính là chém hết ma trong thiên hạ!"
"Là ta sáng tạo ra ngươi, là ta nâng ngươi đến địa vị này, sao ngươi dám phản bội ta?"
"Người được tuyển chọn, nắm lợi kiếm của ngươi lên, vất bỏ đi mọi lo sợ, ngươi phải vượt mọi chông gai, tiến về phía trước, tất cả đều không thể ngăn cản ngươi!
Ta! Là Chúc Tất ta mang một người bình thường như ngươi từ thế giới hiện thực biến thành thần nữ, ngươi nhận hết vạn thiên sùng bái, hưởng thụ địa vị vô thượng, hết thảy những thứ ngươi có đều cần phải trả giá thật lớn!"
"Ta cho ngươi khảo nghiệm cuối cùng chính là ma ẩn nấp ở bên cạnh ngươi, nó sẽ là người ngươi quen biết, hoặc là người xa lạ lướt ngang qua đời ngươi, nó sẽ nhìn chằm chằm ngươi, đem vận rủi đến bên cạnh ngươi, mà điều ngươi phải làm, chính là tìm ra nó, tiêu diệt nó, vượt qua cửa ải này vậy chính là thông qua."
"Hàn Phỉ, ngươi chỉ cần nghe lời, theo ta nói mà làm!"
"Chuyện ta đồng ý với ngươi, ta sẽ thực hiện, ngươi có thể hoàn toàn chạy trốn khỏi chưởng khống của vị kia."
"Hàn Phỉ, ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi chưởng khống của ta!"
"..."
Càng ngày càng nhiều lời nói hỗn loạn hào vào nhau, hai âm thanh không ngừng tuôn ra, triệt để nổ tung trong đầu Hàn Phỉ, trước mặt nàng trong phút chốc trở nên trắng xóa, mà sau đó, tất cả lạ bắt đầu từ từ biến ảo, hình thành một tràng cảnh quen thuộc.
Đây, là một mảnh đất tuyết kia. Băng tuyết ngập trời. Lạnh lẽo thấu xương.
Mắt trần có thể thấy tất cả cảnh vật đều bị bao phủ trong làn áo bạc, tuyết trắng mênh mang, mà nàng, nằm trên mặt tuyết, nhưng không hề thấy lạnh.
Hàn Phỉ mờ mịt mở to mắt, nhìn khung cảnh quen thuộc này, rất lâu sau, nàng mới nhớ ra đây là nơi đã từng đi qua nhiều lần, đây là tiềm thức của Tần Triệt, vùng tuyết trắng lạnh lẽo kia.
Hàn Phỉ chậm rãi từ trong tuyết bò lên, nhưng tuyết quá mềm làm trở ngại hành động của nàng, khiến nàng phải đi rất chậm, trên đường nhiều lần suýt chút nữa ngã mấy lần mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, phóng tầm mắt ra xa, cũng không thấy bất cứ thứ gì, trừ tuyết thì vẫn là tuyết.
"Đây là.." Hàn Phỉ tự mình lẩm bẩm.
Nàng khó khăn đi về phía trước. Vết chân để lại trên nền tuyết cái này nối tiếp cái kia biến mất.
Hàn Phỉ theo trong phương hướng trong ký ức mà đi tới, nhưng nàng đi rất lâu, đều không có nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ quen thuộc kia, điều đáng mừng duy nhất là, lần này nàng không cảm giác được lạnh lẽo, cũng không có chút mệt mỏi nào, nhưng cứ mãi tìm kiếm chẳng có mục đích như vậy chỉ lãng phí thời gian mà thôi, nàng dừng lại, hít sâu vào một hơi, mở miệng hô:
"Tần Triệt!"
Tiếng gọi lan truyền đi rất xa.
"Tần Triệt -- Tần Triệt --" Tiếng nàng vọng lại.
Hàn Phỉ đầy mong mỏi nhìn về phía trước, nhưng mà, âm thanh vọng lại biến mất mà thân ảnh quen thuộc kia cũng chưa từng xuất hiện.
Thời khắc này, trong lòng Hàn Phỉ có chút kinh hoảng, nàng xoay tròn một vòng, cảnh vật trong tầm mắt cũng không có bất kỳ sự biến hóa nào, nơi này giống như là một mảnh đất chết vậy, không có bất kỳ chút dấu hiệu sự sống.
Bất an trong lòng giống như một cái động không đáy, từng chút một thôn phệ nàng.