Tiểu quái vật không cào nàng, nhưng cũng khinh thường phản ứng lại.
Mộc Miểu Miểu thương tâm khổ sở lui ra.
Lâm Đình Tư thấp thỏm bất an hô: "Bác Viễn?"
Tiểu quái vật trực tiếp liền quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn Lâm Đình Tư một chút.
Hác lão bản đẩy Lâm Đình Tư ra, đầy mặt hưng phấn gọi: "Đạt Đạt?"
Tiểu quái vật trực tiếp nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say như chết.
Hác lão bản bi thương, xoay người chui vào lồng ngực Khôi Nam hức hức hức tìm kiếm an ủi.
Hàn Phỉ đầy mặt lúng túng đứng ở nơi đó, nàng không nghĩ tới tiểu quái vật lại không cho mọi người mặt mũi như vậy, nhưng cụ thể tên gọi là gì thì nàng thật sự không biết, ấn theo phương thức nàng đặt tên trước đây..
Hàn Phỉ bật thốt lên: "Nếu không liền gọi là Tiểu Hắc đi?"
Mọi người: "..."
Trong lòng Lưu Tam Pháo thoải mái, nơi này có một người có cái tên còn tầm thường hơn cả hắn nha!
Tiểu quái vật lại càng trực tiếp cúi đầu, ai cũng biết rõ hắn không thích cái tên Tiểu Hắc này.
Hàn Phỉ càng thêm lúng túng.
Lúc này, Tần Triệt nãy giờ vẫn im lặng đứng ở phía sau đi tới, nhẹ nhàng nói: "Cứ gọi là.. An Sinh."
【 Ta hi vọng đời này, nó có thể bình an, vì thế, gọi nó là An Sinh đi)
Thời khắc này, đầu Hàn Phỉ đột nhiên tê rần, nhưng đau đớn này lại biến mất trong giây lát, Hàn Phỉ còn chưa kịp cảm thụ, đã biến mất, tựa hồ còn có rất nhiều hình ảnh nhanh chóng lướt qua.
Lúc tiểu quái vật nghe thấy cái tên này, lập tức liền mở mắt ra, nhìn về phía Tần Triệt, trong cặp mắt kia lập loè một loại quang mang khó hiểu, đây là lần đầu tiên, tiểu quái vật nhìn Tần Triệt mà không lộ ra hung quang, cũng không có khuynh hướng công kích hắn.
Nếu như miễn cưỡng phải dùng một từ để hình dung, đó chính là chờ mong.
Trong ánh mắt tiểu quái vật, là tràn ngập chờ mong.
Nhưng, Tần Triệt đã dời tầm mắt, hắn không nhìn về phía tiểu quái vật nữa, mà quay về phía Hàn Phi nói: "Nếu nàng đã thích cái tên Tiểu Hắc này, vậy thì sau này liền gọi nó là Tiểu Hắc đi."
Tiểu quái vật: "..."
Hố cha a! Không đúng, hố nhi tử a!
Tiểu quái vật liền há hốc mồm, lập tức bắt đầu kháng nghị, hắn duỗi móng vuốt muốn mạnh mẽ cào vài nhát lên mặt Tần Triệt, nhưng Hàn Phỉ giữ nó rất chặt, vì thế tiểu quái vật cũng không thể nhúc nhích.
Hàn Phỉ cau mày nhìn tiểu quái vật, nói: "Nó làm sao thế? Sao lại phản ứng lớn như vậy?"
Tần Triệt mặt không biến sắc nói: "Nó thích cái tên Tiểu Hắc này."
Tiểu quái vật: "..."
Hàn Phỉ bừng tỉnh, nói: "Hẳn là thế, phản ứng lớn như vậy, chắc là rất yêu thích."
Mọi người: "..."
Đây rõ ràng không phải ý tứ yêu thích được không! Rõ ràng cái tên "An Sinh" mà Tần Triệt nói kia mới là tên tiểu gia hỏa này yêu thích, mới không phải Tiểu Hắc gì đó nha!
Nhưng rơi vào trong thế giới của Hàn Phỉ, nàng lại càng ngày càng cảm thấy cái tên Tiểu Hắc này vô cùng thích hợp với tiểu quái vật, liền vui vẻ hô: "Tiểu Hắc, sau này ngươi liền gọi là Tiểu Hắc nha!"
Tiểu quái vật vẫn muốn kháng nghị, đột nhiên thân thể run lên, có một loại ánh mắt cực kỳ nguy hiểm đang đặt ở trên người nó, làm nó động cũng không dám động.
Thấy tiểu quái vật yên tĩnh, Tần Triệt mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, xem là chuyện gì cũng đều không phát sinh.
Mà tên của tiểu quái vật cứ như vậy bị xác định, dù cho hắn ngàn lần không muốn cũng không có cách nào phản kháng.
Xác định xong tên, chính là đến chuyện quan trọng nhất, giải độc cho các thôn dân, mà lúc này thời gian đến đổ ước Hoàng Tuyền cũng chỉ còn lại một ngày. Vậy có nghĩa là, lần này Hàn Phỉ không có cơ hội thứ hai.
Đối với cách lấy độc trị độc này, thành thật mà nói, Hàn Phỉ có lòng tin, nhưng muốn bệnh nhân tiếp thu cách giải độc như vậy, thì nàng không hề nắm chắc. Vì thế lúc nàng biểu đạt đại khái suy nghĩ, Hàn Phỉ đã làm tốt chuẩn bị rằng sẽ không có ai tin tưởng mà đồng ý, thậm chí sẽ không có một ai nguyện ý làm thí nghiệm này, nhưng kết quả lại hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của nàng.
Sau khi nàng nói xong ý niệm, tất cả mọi người đều trầm mặc, Hàn Phỉ cũng không lập tức bắt bọn họ đưa ra đáp lại, cũng cho ho thời gian nhất định, trở về suy nghĩ một hồi, nhưng chờ nàng trở lại chỗ ở của mình, những người bệnh kia cũng tự động đi tới gian nhà của nàng, những người không thể tự đi lại, cũng để cho thân nhân nhấc tới, trên mặt từng người còn mang theo vẻ mong mỏi nhìn nàng.
Hàn Phỉ không cách nào hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này, nhưng nàng có thể hiểu rõ, lần này, nàng không còn đường quay đầu lại nữa.
Chuẩn bị kỹ càng mọi thứ cần thiết, Hàn Phỉ ôm tiểu quái vật, đặt nó lên bàn, bốn mắt nhìn nhau, tiểu quái vật giống như hồ đồ vô tri nhìn nàng.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Tiểu Hắc, ta cần nghiên cứu một vài thứ trên người ngươi, vì thế, ngươi có thể giúp ta không?"
Tiểu quái vật nghe nghe, tựa hồ không hiểu.
Hàn Phỉ kiên trì nói: "Trên người ngươi có rất nhiều kịch độc, mỗi một thứ cũng đủ để đòi mạng, nhưng ngươi là một người không có hô hấp lại có thể tồn tại lâu như thế, vì vậy trong cơ thể ngươi nhất định đã tự hình thành hệ thống giải dược, ta cũng cần ngươi nói cho ta biết, giải dược của ngươi, ở chỗ nào?"
Tiểu quái vật đột nhiên cúi đầu không lên tiếng.
Hàn Phỉ có chút không rõ, nói: "Ngươi làm sao thế? Không muốn nói cho ta ư?"
Tiểu quái vật bẹp bẹp miệng, tựa hồ có hơi oan ức.
Hàn Phỉ có chút không hiểu ra sao, bộ dáng này của tiểu quái vật giống như là nàng đang bắt nạt nó vậy. Nhưng, nàng có làm chuyện gì không thể tha thứ sao?
Hàn Phỉ không hiểu, liền đâm đâm cánh tay tiểu quái vật, cảm giác vẫn rất mềm mại, Hàn Phỉ cảm thán một hồi, nói: "Ngươi đây là làm sao? Không muốn à?"
Tiểu quái vật vô cùng ngạo kiều nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn tới Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nàng cũng không muốn dùng sức mạnh, không biết vì sao, đối với tiểu quái vật nàng có thể nói là vô cùng kiên trì.
"Ngươi có thể cứu rất nhiều mạng người, rất nhiều rất nhiều, bọn họ còn chưa muốn chết, bọn họ cũng rất trẻ trung, nhưng trên thân bọn họ trúng kịch độc, vì thế bọn họ sẽ không sống được bao lâu nữa, chỉ có ngươi mới có thể cứu họ."
Giọng nói của Hàn Phỉ rất trầm thấp, giống như mang theo tâm tình ngột ngạt vậy, chỉ cần nhớ đến những thôn dân kia, Hàn Phỉ liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Mỗi người nơi này đều từng là bộ hạ trung thành nhất của nàng, mà bây giờ, nàng lại không thể cứu bọn họ, đây quả là chuyện khiến nàng cảm thấy thất bại.
Tựa hồ nghe thấy Hàn Phỉ thất lạc, tiểu quái vật rốt cục chậm rãi quay đầu lại, nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cúi đầu, không nhìn tiểu quái vật, tựa hồ đang chìm đắm trong thế giới của mình, mãi đến lúc gò má nàng mát lạnh, có cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng đụng vào mặt nàng, Hàn Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt ngăm đen của tiểu quái vật.
Tiểu quái vật vẫn đang cẩn thận từng li từng tí vuốt ve gương mặt Hàn Phỉ, thấy nàng rốt cục ngẩng đầu lên nhìn nó, liền cười lên, lộ ra hàm răng nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Tâm tình ngột ngạt của Hàn Phỉ lập tức tốt lên rất nhiều, cười lại với nó.