Sau khi tiểu quái vật đổi y phục thì nhìn lại càng bình thường, ngoại trừ một thân da đen kia.
Đối với làn da đen của tiểu quái vật, Hàn Phỉ thực là có chút đau đầu, màu da này quá làm người chú ý, hơn nữa theo cách nói của dân gian, da đen không được coi là điều may mắn, mà đại diện cho sự tà ác, giống như ma quỷ, vì thế người bình thường e là rất khó tiếp nhận tiểu quái vật này.
Hàn Phỉ ngẫm lại, rốt cục nghĩ đến một cách, dùng y phục bao phủ tiểu quái vật thật chặt chẽ, những chỗ lộ ra thì dùng bột mì thoa lên, tuy nhìn quỷ dị một chút, nhưng tốt xấu gì cũng che lại được một thân da đen kia.
Lúc Hàn Phỉ mang theo tiểu quái vật đi ra khỏi phòng, thời gian đã trôi qua rất lâu, hầu như tất cả mọi người đều đang đợi nàng đến, nhưng không có một ai dám chủ động đi giục Hàn Phỉ, chỉ yên lặng mà chờ đợi nàng.
Cho nên khi Hàn Phỉ ôm một đứa bé xuất hiện, tất cả mọi người đều há hốc mồm, nhất là Lưu Tam Pháo, lại càng trực tiếp bật thốt lên: "Chỉ một buổi tối làm sao lại lòi ra một đứa bé thế? Đây cũng quá thần tốc đi!"
Lưu Tam Pháo vừa nói xong cũng bị Mộc Miểu Miểu đứng bên cạnh đập một phát vào đầu, nói: "Tên mập ngươi nói mò cái gì đó!"
Lưu Tam Pháo cũng không giận, gãi đầu một cái, nói: "Nếu không thì đứa bé kia là ở đâu ra?"
Mộc Miểu Miểu cũng không nói được lý do, liền nhìn về phía Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nhưng đối với lí do xuất hiện tiểu quái vật, nàng cũng không tính nói cho mọi người biết nó đây là từ trong quan tài móc ra, vì thế nói: "Là hài tử ta nhặt được ở sau núi."
Hác lão bản nghi hoặc nói: "Nhặt được? Thời đại này còn có người đem hài tử ném vào rừng sâu núi thẳm sao? Cha mẹ nào lại độc ác như vậy, thân sinh cốt nhục cũng không muốn!"
Nói tới chỗ này ngữ khí của Hác lão bản cũng rất khó chịu, trên thực tế nàng là một người vô cùng yêu thích hài tử, nhưng nội tâm của nàng biết rõ, lúc nàng lựa chọn Khôi Nam, thì cả đời này nàng sẽ không có hài tử thuộc về mình, nhưng nàng không hối hận, chỉ là trong lòng, vẫn có chút tiếc nuối, vì thế bây giờ nghe có người ném hài tử đi nàng mới tức giận như vậy.
Hàn Phỉ có chút chột dạ, nhưng nghĩ tới chuyện đây là hài tử xuất hiện ở trong quan tài, cũng không biết đã ở trong đó bao lâu, còn cả ngày làm bạn cùng độc vật, quanh năm không thấy ánh mặt trời, thậm chí ngay cả hiện tại, hô hấp cũng không có, cũng không thể tính là người, thê thảm như vậy còn hơn cả bị người vứt bỏ ở nơi từng sâu núi thẳm a.
Cũng không biết tại sao cha mẹ của tiểu quái vật lại nhẫn tâm như vậy, có thể đem một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác vùi vào trong quan tài. Chỉ cần một nghĩ tới chỗ này, trái tim Hàn Phỉ chẳng biết vì sao cũng có chút khó chịu, vừa đâm vừa nhéo, rất đau, trầm trọng đến mức làm nàng hít thở không thông. Hàn Phỉ quy kết tâm tình này thành bởi vì đồng tình với tiểu quái vật mà nảy sinh, nếu không nàng thật sự không biết lí giải ra sao.
Mọi người vây quanh, nhìn hài tử có chút quái lạ trong lồng ngực Hàn Phỉ, nói là quái lạ cũng không có chút nào kỳ quái, chỉ cần nhìn cặp mắt kia của nó liền làm nhìn người ta có chút sợ hãi, nhất là lúc tiểu quái vật hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm một người, cặp mắt đen như mực giống hệt như dã thú, khiến người bị nó nhìn chằm chằm phải vô thức lùi về sau.
Lâm Đình Tư đã bị tiểu quái vật chăm chú nhìn như vậy một lúc, liền cảm giác hai chân có chút như nhũn ra, nhưng hắn nỗ lực khống chế lại chính mình, miễn cho một đại nam nhân như hắn cứ như vậy bị một đứa bé dọa cho phát sợ, nói ra thật là mất mặt.
Lâm Đình Tư lúng túng cười nói: "Đứa bé này.. ờm, ánh mắt thật là sắc bén a, con ngươi sao lại đều là màu đen thế nhỉ?"
Sắc mặt Hàn Phỉ tự nhiên nói: "Trên người hắn trúng độc, vì thế con ngươi chuyển thành màu đen, có điều cũng không sao, chờ giải độc xong, liền sẽ trở lại bình thường."
Hàn Phỉ hoàn toàn là mở mắt nói mò, trên thực tế trên người tiểu quái vật có bao nhiêu loại độc nàng cũng không rõ ràng, nhưng vì để lừa dối mọi người, nàng không thể làm gì khác hơn là bịa đặt ra một cái cớ như thế.
Mà mọi người, lại cũng tin tưởng. Trong lòng cũng càng ngày càng đồng tình với đứa bé này, còn nhỏ như vậy lại vừa bị vứt bỏ lại thêm trúng độc.
Hác lão bản lại càng cô cùng thương xót, thêm vào mẫu ái tràn làn, muốn đưa tay ôm nó một cái, chỉ là vừa mới đưa tay, sắc mặt tiểu quái vật liền biến đổi, quơ tay muôn cào Hác lão bản một cái, trái tim Hàn Phỉ hồi hộp một tiếng, tay mắt lanh lẹ kìm chế tiểu quái vật.
Hác lão bản cũng bị tư thế công kích của tiểu quái vật kia dọa cho phát sợ, Khôi Nam lại càng trực tiếp đưa tay kéo Hác lão bản vào trong lồng ngực, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm tiểu quái vật.
Hàn Phỉ có chút đau đầu, tên tiểu tử này so với nàng suy nghĩ còn nguy hiểm hơn, nói: "Hiện tại nó sợ người lạ, chắc là không chịu được kinh hãi, vì thế trừ ta ra cũng không chịu nhận người khác." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Nó không phải là nhằm vào ai, chỉ là tính tình trẻ con thôi."
Hác lão bản không hoài nghi chút nào, còn trách cứ mình lo lắng thái quá, đẩy Khôi Nam ra, nói: "Thật xin lỗi, là ta không nghĩ tới nó còn sợ hãi, ta quá lo lắng, Hàn cô nương cứ chăm sóc thật tốt cho đứa bé này đi, đúng rồi, nó đã có tên chưa?"
Hàn Phỉ sững sờ, tựa hồ mới vừa nghĩ đến vấn đề này, đúng vậy, nàng vẫn luôn gọi nó là tiểu quái vật, ngay cả tên cũng không nghĩ qua, không thể cứ gọi nó là tiểu quái vật ở trước mặt mọi người chứ?
Thấy Hàn Phỉ sửng sốt, Hác lão bản tràn đầy phấn khởi nói: "Còn chưa nghĩ kỹ sao? Nếu không mọi người chúng ta cùng nghĩ cho nó một cái tên đi!"
Chuyện đặt tên này còn mang theo ý vị vui mừng, vì thế mọi người cũng vô cùng hứng thú, chí ít trong hoàn cảnh ngột ngạt cùng phiền muộn này, đây là một chuyện có thể làm giảm bớt tâm tình.
Mộc Miểu Miểu nói trước: "Đứa nhỏ này đáng yêu như thế, lớn lên cũng sẽ là một nam nhân anh tuấn, nhũ danh liền gọi là Tiểu Tuấn đi!"
Lưu Tam Pháo liếc Mộc Miểu Miểu một chút, tràn đầy xem thường nói: "Đây là cái tên gì thế, ta nói, tiện mệnh dễ nuôi, đứa nhỏ này thân thể suy yếu như thế, liền gọi là Cẩu Đản đi, cho nó dễ nuôi!"
Lâm Đình Tư không đồng ý nói: "Người đọc sách sao có thể gọi cái tên tầm thường như thế? Theo ta thấy, vẫn là đặt một cái tên có học thức một chút, cứ gọi là Bác Viễn, ý vị nhìn xa trông rộng!"
Hác lão bản ngắt lời nói: "Các ngươi đều đặt không hay, để cho Tiểu Bảo Bảo tự quyết định tên của mình đi! Các ngươi xem ý kiến của nó!"
Nói xong, mọi người liền cùng nhìn về phía tiểu quái vật, trong lúc nhất thời, tiểu quái vật bị nhiều ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm như vậy, có chút giống như lâm đại địch, bám thật chặt cánh tay Hàn Phỉ, nỗ lực không nhe răng nhếch miệng với mọi người.
Lưu Tam Pháo tương đối dũng cảm cùng tự tin, vì thế hắn là người đầu tiên đứng ra, dùng vẻ mặt đắc ý: "Cẩu Đản?"
Tiểu quái vật trực tiếp đưa tay muốn cào hắn một cái.
Lưu Tam Pháo dưới ánh mắt nín cười của mọi người, xoa xoa cái mũi, lui ra.
Mộc Miểu Miểu thăm dò, gọi: "Tiểu Tuấn?"