Lão giả lắc đầu, nói: "Nữ oa tử, ngươi rất có thiên phú, thậm chí có thể nói là thiên tài trăm năm khó gặp, thiên phú như ngươi mà phải lãng phí đi giải độc thì thật sự là tiếc hận, thế nào, có muốn nhận ta làm sư phụ không, ta sẽ tự mình dạy ngươi thiên hạ đệ nhất Độc Thuật?"
Giờ khắc này, toàn trường ồ lên.
Hiện tại ai cũng biết rõ ông lão này chính là một đai nhân vật ở Vạn Cổ Cốc, cũng là ngọn nguồn của loại bệnh quái dị này, lại càng là kẻ táng tận lương tâm biết dùng độc kia, giờ khắc này, lão vậy mà lại nỗ lực mời chào trụ cột tinh thần của họ! Chuyện này làm sao có thể chịu!
Cừu Thanh Thư trực tiếp phẫn nộ nhảy ra, gào thét lớn: "Chính là ngươi? Ngươi chính là kẻ hại mọi người gắt gao, căn bản sống không quá ba mươi tuổi, hại gia đình mọi người bị phá toái! Ngươi, tên cặn bã này!"
Nói xong, Cừu Thanh Thư liền muốn trực tiếp động thủ, hướng về phía ông lão kia, thân hình lão giả cũng không có động tĩnh, liền bình tĩnh đứng ở nơi đó, trong lòng Hàn Phỉ căng thẳng, nói: "Ngăn cản hắn!"
Tần Triệt lập tức hành động, bàn tay vồ một cái, trực tiếp bắt được Cừu Thanh Thư, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu ngươi làm liên lụy đến mọi người, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi."
Cừu Thanh Thư lập tức liền đỏ mắt, nhưng không hề phản bác, hắn đã nhìn thấy ông lão kia vừa ra tay lập tức hậu quả vô cùng lớn, nhưng lửa giận thiêu đốt trong lòng làm thế nào cũng không thể tiêu diệt, nhất là biết rõ lão già trước mặt này chính là kẻ cầm đầu hại thôn của bọn họ thê lương như vậy, không một ai trong Long Y Quân có thể chịu được.
Nhưng, Tần Triệt nói đúng, giờ khắc này nếu hắn động thủ, trừ việc liên lụy đến tất cả mọi người thì chẳng có tác dụng gì nữa, Cừu Thanh Thư gắt gao kiềm chế lửa giận của bản thân, dù cho nước mắt đã sắp rơi xuống, cuối cùng há mồm nói: "Ta biết rõ."
Tần Triệt không nói gì, ánh mắt gắt gao nhìn về phía lão giả, cũng không biết hắn đang tính toán cái gì.
Lão giả ngay cả một chút quan tâm cũng không thèm đặt trên người Cừu Thanh Thư, đối với lão mà nói, hắn chẳng quả chỉ là một con giun cái dế mà thôi, một con kiến hôi còn muốn phản kháng? Độc dùng trên thân những con côn trùng thử thuốc này, lão còn thiếu sao? Trên thế giới không bao giờ thiếu, chính là lũ kiến hôi.
Nhưng lão giả thật sự có hứng thú với Hàn Phỉ, lão vốn tưởng rằng kẻ có thể động đến tuyệt sát Độc Trận của lão, còn có thể phát hiện độc dược cuối cùng, thậm chí có thể phá tan từng tầng thuật mê huyễn hắn dụng công thiết lập, chắc chắn sẽ là một người quen cũ, hoặc là cao thủ đã sớm thành danh, nhưng không nghĩ tới sẽ là một nữ oa tử trẻ tuổi như vậy.
Lão giả vốn chỉ muốn đùa giỡn mà nói, hiện tại thật là có suy muốn thu đồ đệ, đối với chuyện thu đồ đệ, truyền thừa lão không có hứng thú, vì thế đồ đệ của lão ít đến đáng thương, có rất nhiều người cũng đã chết, sống cũng không lâu bằng lão, lâu dần, lão giả liền cảm thấy thu đồ đệ chẳng có gì hay ho, chẳng bằng đem mọi tinh lực đặt vào việc chế tạo ra độc dược càng mạnh mẽ hơn mới là tốt nhất.
Chỉ là hiện tại nha..
Lão giả lại ngắm Hàn Phỉ một chút, bình tĩnh lại không hèn nhát, sợ sệt, chậc chậc, quả thực không tồi.
"Thế nào? Nữ oa tử, ngươi muốn suy tính kĩ càng một chút không, ta tuy không dám nói bản thân lợi hại bao nhiêu, nhưng thiên hạ này nếu ta dám xưng chi là Độc Sư thứ hai, sẽ không có người dám xưng là Độc Sư đệ nhất đâu!"
Trong giọng nói của lão giả toàn bộ đều là đắc ý vô cùng, hiển nhiên lão cũng không cho rằng thế gian này còn có người lợi hại hơn lão, nhưng làm người mạnh nhất Vạn Cổ Cốc, dựa vào sức một người, chống đỡ cả một Vạn Cổ Cốc, lão thật có tư cách kiêu ngạo như vậy.
Ngay lúc lão giả tự tin tràn đầy rằng Hàn Phỉ nhất định sẽ đồng ý, dù sao đây còn là lần đầu tiên lão chủ động muốn thu đồ đệ, ai có thể từ chối hấp dẫn như thế chứ?
Nhưng..
"Không."
Hàn Phỉ chỉ là tung ra một chữ như thế.
Lão giả thuận tiện nói: "Nếu ngươi đã đồng ý, vậy thì ta.."
Lời còn chưa nói hết đã im bặt đi, lúc này lão giả mới phản ứng được Hàn Phỉ vừa nói cái gì, lập tức sắc mặt liền lạnh xuống, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Hàn Phỉ lắc đầu, kiên định nói: "Ta không đồng ý."
Trong lòng Lão giả, giờ khắc này, thoáng có tâm tư muốn giết người diệt khẩu, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài, chỉ là bình tĩnh nhìn Hàn Phỉ.
Đây là người đầu tiên có gan lớn bằng trời dám từ chối lão như vậy, trước đây, những người muốn trở thành đệ tử của lão nhiều đến nỗi cả Vạn Cổ Cốc cũng không chứa nổi, nhưng hiện tại, có người lại không biết thân biết phận! Lão giả cảm giác tôn nghiêm của mình bị vũ nhục.
Hàn Phỉ không chút nào e ngại ánh mắt lão, nàng biết rõ, lúc này, một khi biểu hiện ra nửa phần chột dạ cùng nhu nhược, vậy thì lão đầu đáng chết này khẳng định sẽ càng thêm trắng trợn không kiêng dè, đến lúc đó, những người ở nơi này nhất định đều sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, ngữ khí vững vàng kiên định nói: "Ta sẽ không đồng ý, sư phụ của ta, chỉ có một người, chuyện phản bội sư môn ta không làm được."
Mọi người đều ngừng thở, vừa rồi biểu hiện lợi hại của lão giả cùng thân phận của lão cũng đủ làm cho người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, ngay cả phản kháng cũng không làm được, nhưng hiện tại, Hàn Phỉ lại từ chối lão thẳng thừng như thế, một chút mảy may suy nghĩ cũng không có! Phần dũng khí, thật sự là mạnh mẽ quá đáng!
Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy Hàn Phỉ bị ấm đầu rồi, chắc chắn sẽ chết a, dù sao tính khí của lão già này cũng chẳng tốt đẹp gì!
Nhưng mà, lão giả đột nhiên cười ha hả, nói: "Hay cho câu chỉ có một sư phụ, quả nhiên không hổ là thiên tài ta nhìn trúng, lão phu cả gan hỏi một câu, sư phụ kia của ngươi là ai?"
Hàn Phỉ mặt không biến sắc nói: "Hạc lão."
Lão giả nghĩ một hồi, miễn cưỡng lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Người ngươi nói có phải là Tiểu Dã Hạc đã từng làm ngự y gì đó? Trình độ của hắn quả thực cũng không tệ lắm, nhưng, ta dám cam đoan, năng lực của ngươi đã vượt qua hắn, dù sao hắn cũng không thể giải được độc mà ta hạ."
Hàn Phỉ nhấn mạnh, nói: "Ông ấy là sư phụ của ta."
Lão giả xem thường rên một tiếng, nói: "Sư phụ? Từ xưa tới nay, sư phụ phải mạnh hơn đồ đệ mới có thể đủ khả năng truyền đạo thụ nghiệp, sư phụ ngươi đã không thể dạy đạo gì cho ngươi nữa, ngươi thoát ly sư môn cũng không kỳ quái, làm sao? Ta cho phép ngươi có thêm một sư phụ."
Ngữ khí của lão giả giống như bố thí cho Hàn Phỉ vậy, giống như Hàn Phỉ có thể quỳ gối làm môn hạ của lão, là một chuyện vinh hạnh cỡ nào.
Hàn Phỉ không hề bị câu nói này hấp dẫn, nàng nắm chặt nắm đấm, đột nhiên nhìn thẳng lão giả, ngữ khí mang theo một tia khoa trương, nói: "Nếu như ngươi nói đã nói câu này, vậy thì ta lại càng không bái ngươi làm thầy."
Lão giả vừa nghe, nhất thời cảm thấy hứng thú, nói: "Ồ? Đây là tại sao?"
Ánh mắt Hàn Phỉ sáng ngời như chứa cả trời sao, từng chữ từng câu nói: "Bởi vì, ta cũng sẽ siêu việt hơn ngươi, ở tương lai không xa. Vì thế, ngươi cũng không có tư cách trở thành sư phụ ta."
Thời khắc này, toàn bộ mọi người đều yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở dường như cũng bị ngưng động lại vậy, gió ngừng thổi, không khí cũng đọng lại, con ngươi của mọi người nhìn Hàn Phỉ đều sắp rơi cả xuống đất.
Quá kiêu ngạo!
Thật sự là quá kiêu ngạo!
Còn có câu nói nói thể khoa trương hơn câu nói này hay không đây?