Tiếng cười này quá mức trắng trợn, cũng vô cùng vang dội, hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy.
Lúc Hàn Phỉ nghe thấy tiếng cười này, trong lòng hồi hộp một tiếng, lông tơ cũng dựng ngược cả lên, đây là phản ứng vô thức của bản thân trước một loại nguy hiểm đến mức tận cùng.
Lai giả bất thiện, bốn chữ này trực tiếp nhảy vào trong đầu Hàn Phỉ.
Đó là một lão nhân gia ăn mặc vô cùng mộc mạc. Râu trắng như cước, mái đầu bạc búi cao, phía trên còn cắm một cây trâm gỗ đen nhánh, trên người mặc một bộ y phục màu đen, cả gương mặt tràn đầy nếp nhăn mang đến cảm giác tang thương từng trải.
Đây là một lão đầu nhìn hết sức bình thường, giống như nghìn vạn lão nhân gia khác vậy, nhưng sắc mặt của Hàn Phỉ cùng Tần Triệt lại vô cùng khó coi. Nếu thật coi lão là người bình thường thì e rằng bản thân chết như thế nào cũng không biết!
Chỉ vì, trước khi lão lên tiếng, Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đều không thể phát giác ra người này đến! Hàn Phỉ tự hỏi đoạn thời gian mất đi thị lực nàng đã thôi luyện tất cả các giác quan một phen, cho dù là tiếng bước chân của động vật nàng cũng đều có thể phân biệt ra được, nhưng hiện tại, nàng lại không có bất kì cảm giác nào.
Người này, rốt cuộc là ai?
Trăm nghìn loại suy nghĩ xoay tròn trong đầu Hàn Phỉ, nhưng trên mặt nàng vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra chút kẽ hở nào.
Lão nhân gia chắp tay sau lưng, từng bước một đi tới, cho đến lúc này, Hàn Phỉ cũng để ý đến cách đi của ông lão này, thậm chí ngay cả một hạt tro bụi cũng không hất lên, cả người giống như bay trên mặt đất vậy, không để lại bất cứ dấu vết gì, không trách được không có ai phát hiện ra sự tồn tại của lão!
Lão giả từng bước một đi tới trước mặt Hàn Phỉ, trên mặt còn mang theo một nụ cười vô cùng giả tạo, ánh mắt nhìn các thôn dân đang nằm ngang dọc tứ tung dưới đất, đều là những người được Hàn Phỉ cứu chữa qua, giờ khắc này hô hấp đã vững vàng hơn.
Lão giả bừa bãi thưởng thức một chút, nói: "Nữ oa tử, châm thuật này của ngươi quả là không tệ, hai tay trái phải cùng hành động, thậm chí còn không làm ra bất kỳ sai lầm nào, cái này so với một ít đồ tử đồ tôn của ta còn tốt hơn a!"
Hàn Phỉ không đáp lời.
Lão giả cũng không thèm để ý, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Phỉ, nói: "Càng hiếm có là, tuổi còn trẻ mà trình độ đã có thể cao như vậy, người trẻ tuổi, có tiền đồ, có tiền đồ a!"
Rốt cục, Hàn Phỉ mở miệng: "Ngươi là ai?"
Lão giả cười ha ha, nói: "Ta là ai? Ngươi hỏi ta là ai sao? Vấn đề này, bao nhiêu năm không có ai hỏi qua, thành thật mà nói, chính ta cũng quên mình là ai rồi, quá lâu a, thời gian thật đúng là trôi rất nhanh!"
Lão giả vô cùng thổn thức phát sinh tiếng cảm thán, thỉnh thoảng nháy mắt, tựa hồ thực sự đang chăm chú suy nghĩ xem mình là ai.
Nhưng thái độ lão giả vờ giả vịt như vậy liền khiến một vài người dự thi khó chịu, một người trong đó tính khí tương đối nóng nảy liền trực tiếp mở miệng: "Ngươi lão già này, đừng có ở chỗ này cậy già lên mặt, ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì?"
Sắc mặt Hàn Phỉ thay đổi, muốn nhắc nhở người kia không nên nói chuyện lung tung, lão nhân này cũng không hiền lành như vẻ bề ngoài của lão đâu! Điểm này không có bất kỳ lý do gì, nhưng trực giác nói cho Hàn Phỉ biết như vậy.
Quả nhiên, người dự thi kia vừa dứt lời, ánh mắt lão giả lóe lên một tia nguy hiểm, sau một khắc, không có ai nhìn thấy lão biến mất như thế nào, cũng không nhìn thấy hắn ra tay làm sao, người dự thi kia đã ngã trên mặt đất, phát sinh tiếng kêu rên thống khổ, vừa lăn lộn, vừa ôm bụng gào thét.
Sắc mặt Hàn Phỉ phát lạnh, lập tức xông tới, bắt mạch cho hắn, biểu hiện khó coi, tung ra một câu: "Lòng dạ độc ác! Chỉ vì một câu nói mà đã xuống tay hạ độc!"
Vừa dứt lời, Hàn Phỉ lục tìm bình sức trong hòm thuốc, từ lúc Hác lão bản cùng Khôi Nam đưa tới số lượng lớn dược tài, Hàn Phỉ vì để ngừa vạn nhất đã làm ra rất nhiều giải dược.
Lão giả hơi kinh ngạc nhìn Hàn Phỉ cho người dự thi kia uống thuốc giả, nói: "Nữ oa tử, ngươi thậm chí ngay cả chất độc này cũng có thể giải sao?"
Hàn Phỉ cũng không trả lời lão, chăm chú cho người kia uống thuốc, lại kiểm tra cho hắn một chút, nhìn hắn tuy rơi vào hôn mê, nhưng sinh mệnh tạm thời đã được an toàn, mới miễn cưỡng yên lòng, nàng tuy đã cứu mạng hắn, nhưng sau này e là sẽ phải chịu không ít dằn vặt, độc tố vừa rồi, đã làm tổn thương tới ngũ tạng lục phủ của hắn, lúc tuổi già sẽ thống khổ vạn phần.
Có điều trong thời gian nháy mắt, độc tố liền có thể lập tức tiến vào cơ thể người, vậy có thể thấy được, độc này bá đạo cùng khủng bố cỡ nào. Mà người ra tay, lại chính là lão đầu dễ dàng bị tất cả mọi người lơ là nhất kia.
Vừa rồi, mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người dự thi kia, biểu hiện thống khổ tột cùng căn bản không có nửa phần che giấu, trực tiếp nói cho mọi người biết chỗ lợi hại của ông lão này, trong lúc nhất thời, không người nào dám nói chuyện, tất cả những lời chê cười cùng vẻ thiếu kiên nhẫn đều nuốt hết vào trong bụng, dù sao cũng không có ai muốn vô duyên vô cớ trúng độc.
Nhưng, lúc này Hàn Phỉ cũng biết ông lão kia là ai.
Hàn Phỉ nhấn từng chữ nói: "Nghiêm trưởng lão."
Ầm một tiếng, Lưu Tam Pháo trực tiếp liền ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh. Không có ai rõ ràng ý vị của ba chữ này hơn Lưu Tam Pháo, nhất là hắn đã tự mình cảm nhận qua sự khủng bố của lão, lại càng rõ ràng hơn việc chạm vào chỗ trí mạng của Độc Sư sẽ có hậu quả gì.
Tại sao lại đụng phải Nghiêm trưởng lão ở chỗ này chứ! Một đại nhân vật như Nghiêm trưởng lão sao có thể dễ dàng chạy đến nơi lão thí nghiệm thuốc như thế!
Lưu Tam Pháo không làm sao hiểu được, giờ khắc này trong đầu của hắn chỉ có một chữ, đó chính là trốn! Trốn cho thật xa! Nếu không tất cả bọn họ đều sẽ phải chết! Mà còn chết rất thảm! Nghiêm trưởng lão tuyệt đối làm được!
Cú ngã này của Lưu Tam Bàn gây ra động tĩnh rất lớn, đến mức ánh mắt của lão giả cũng không tự chủ được mà liếc qua, đến khi ánh mắt lão gặp phải cái nhìn của Lưu Tam Pháo, tên đó cảm thấy bản thân như bị Tử Thần nhìn chằm chằm vậy.
Lão giả 'ồ' một tiếng, ý vị sâu dài nói: "Không nghĩ tới ở đây còn có thể tình cờ gặp được người của Vạn Cổ Cốc ta, nhưng tiểu mập mạp, sao ta chưa từng thấy ngươi, ngươi là thủ hạ dưới trướng ai?"
Lưu Tam Pháo một chữ cũng nói nổi.
Lão giả cười hắc hắc, nói: "Không chịu nói? Hay là không dám nói? Ta cũng có thể coi như lão tổ tông của ngươi, làm sao, nhìn thấy lão tổ tông mà không hành lễ sao?"
Vẻ mặt Lưu Tam Pháo giống như sắp khóc, ai là tổ tông a! Tổ tông con mẹ ngươi ấy! Còn biết xấu hổ hay không!
Lưu Tam Pháo khóc không ra nước mắt, lúc này nếu hắn dám nói mình trốn khỏi Vạn Cổ Cốc, vị lão tổ tông này, a phi, là Lão Độc Vật này tuyệt đối sẽ độc chết hắn!
Đúng lúc này, Hàn Phỉ đứng lên, nói: "Ta rõ ràng đã giải hết độc, nhưng lại không giải được loại độc mới nhất này, ngươi thật là ác độc!"
Nghiêm trưởng lão nghe thấy tiếng nói, rốt cục dời mắt khỏi Lưu Tam Pháo. Lúc này hắn mới hít thở thông thuận, vội vàng hít sâu từng hơi, có một loại được cảm giác được cứu sống, trong lòng cảm tạ Hàn Phỉ một vạn lần, nếu không hắn cho rằng bản thân mình đã chết không biết bao nhiêu lần!