Có người đầu tiên thành công người, những người phía sau tựa hồ cũng không còn e ngại, thậm chí còn muốn tranh cướp những lọ giải dược để uống vào.
Ho vọng sinh tồn lập tức thiêu đốt toàn bộ thôn làng, trong đôi mắt mọi người không còn là đầy rẫy tuyệt vọng cùng chờ chết nữa, mà là một loại kích động, sung sướng không thể khắc chế.
Nhưng, cho dù là lúc kích động như vậy, lúc mà mỗi người đều muốn tìm đường sống đó, các thôn dân vẫn có thể duy trì lý trí cơ bản nhất, bắt đầu tự động tự giác xếp hàng, đối ứng theo danh sách ghi trên những trang giấy.
Càng là lúc sốt sắng lại càng không thể phạm sai lầm, bởi vì triệu chứng trúng độc của mỗi một người cũng không giống nhau, vậy có nghĩa là giải dược cho mỗi người lại khác nhau, trong đó một khi xảy ra sai lầm gì, ví như dùng không đúng giải dược, vậy thì giải dược sẽ biến thành độc dược mới.
Vì thế mỗi một bước tuyệt đối phải cực kì chú ý cẩn thận, các đại phu cũng rõ ràng hung hiểm trong này, lại càng nâng cao toàn bộ tinh thần, không dám bất cẩn chút nào, bọn họ tuyệt đối không thể để trong mắt những thôn dân này thật vất vả mới có thể sáng lên hi vọng lại một lần nữa bị bọn họ tiêu diệt, vậy cả đời họ cũng sẽ không được an ổn.
Hàn Phỉ đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy tình cảnh này, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, trái tim treo trên cao cũng từ từ hạ xuống.
Tần Triệt lẳng lặng đứng phía sau Hàn Phỉ, nói: "Náng đã thành công."
Hàn Phỉ không quay đầu lại, điều chỉnh một tư thế thoải mái tư dựa vào lồng ngực Tần Triệt, nói: "Ừm."
Ánh mắt Tần Triệt nhìn về phía nàng, ngữ khí cưng chiều nói: "Khổ cực cho nàng rồi."
Trong lòng Hàn Phỉ ấm áp, cười cười, nói: "Khổ cực như vậy cuối cùng cũng coi như đáng giá."
Tần Triệt cũng câu lên khóe môi, không trả lời.
Ở phía sau bọn họ, tên khô lâu Khôi Nam cùng Hác lão bản cũng đang dùng một loại ánh mắt vô cùng hài hòa nhìn bọn họ.
Hác lão bản hạ thấp giọng, nói: "Chuyện tốt của Hàn cô nương cùng Tần Vương cũng sắp tới rồi, trước đây phát sinh nhiều chuyện bất ngờ như vậy, hiện tại cũng nên quay về bên nhau a, nhìn họ thật là xứng đôi."
Khôi Nam trầm mặc không nói, không biết là tán thành hay phản đối.
Hác lão bản kinh ngạc quay đầu lại, lấy cùi chỏ đâm đâm lồng ngực cứng rắn của hắn, dời tầm mắt hắn qua người mình, nói: "Chàng làm sao thế? Tại sao lại không nói chuyện?"
Khôi Nam không biết trả lời thế nào, hắn chưa bao giờ nói với Hác lão bản bất kỳ chuyện gì liên quan đến thân phận thật sự của Hàn Phỉ, cũng không hề tiết lộ thân phận của bản thân, có rất nhiều chuyện hắn không có cách nào giải thích rõ ràng cùng Hác lão bản.
Tỷ như giờ khắc này, hắn từ trên người thần vệ Hàn Linh đại nhân, cảm nhận được một tia tà khí không nên tồn tại.
Tia tà khí kia rất yếu ớt, yếu ớt đến mức gần như không cảm giác được, nếu như không phải Khôi Nam là một bộ xương khô, giác quan thân thể nhạy bén hơn so với người thường, cũng sẽ chắc chắn không nhận ra được điểm này.
Tia tà khí đó, quá mức quỷ dị, Thần Vệ đại nhân là hộ vệ tốt nhất của thần nữ bệ hạ, là tồn tại tuyệt đối không thể nhiễm phải bất kỳ tà khí nào mới phải. Khôi Nam thậm chí hy vọng là bản thân đã sai, nghĩ tới chỗ này, lòng hắn không khỏi căng thẳng.
Hác lão bản thấy Khôi Nam lại một lần nữa mất tập trung, nhất thời có chút tức giận, ghé sát vào chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đầu lâu tử, nếu chàng còn không nhìn ta, ta sẽ ăn chàng đấy!"
Khôi Nam trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, vô thức đỏ mặt, nói: "Nàng, nàng là một cô nương gia, sao có thể trực tiếp như vậy?"
Hác lão bản không quan tâm chút nào nói: "Làm sao? Chàng còn chưa quen à? Ta cho rằng lúc ở trong trang, chàng đã sớm quen cơ đấy!"
Sắc mặt Khôi Nam càng thêm không tự nhiên, tựa hồ là nhớ lại một số ký ức.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng Hác lão bản lại bắt đầu đắc ý, tận sức khai quật một mặt khó thấy của bộ xương đầu lĩnh này, đây chính là hoạt động khiến Hác lão bản cảm thấy hứng thú nhất a.
Ánh mắt Khôi Nam liếc qua liền nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc của Hác lão bản, rõ ràng không có trái tim trong ngực, vậy mà lại có chút rung động.
Những kí ức kia lại hiện lên, đặc biệt rõ ràng.
Hác lão bản miễn cưỡng thu lại chút ý cười, chỉnh lại sắc mặt, nói: "Khôi Nam, chàng đang thẹn thùng sao? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Hả?"
Thật sự có chút không chịu được Hác lão bản được voi đòi tiên, Khôi Nam đưa tay lôi nàng lôi lại, trực tiếp kéo vào trong ngực.
Khuôn mặt mềm mại của Hác lão bản đụng vào lồng ngực cứng rắn của Khôi, có chút đau đớn, nhưng Hác lão bản lại đỏ mặt, trái tim cũng đập thật nhanh, gương mặt vốn rất đẹp giờ khắc này nhuốm them một tầng đỏ ửng, càng thêm mê người, làm cho người thương tiếc.
Khôi Nam cúi đầu, thu cảnh đẹp này vào đáy mắt, không tự chủ ôm nàng càng chặt, vốn chỉ là muốn làm nàng yên tĩnh một chút nhưng lại cảm thấy bản thân đặc biệt hưởng thụ mỹ cảm này.
Từ khi nào thì bắt đầu, nàng đã khiến hắn cảm thấy an tâm?
Khôi Nam không thể đưa ra đáp án, ngay cả chính hắn cũng không biết rằng cái đáp án này từ đâu tới, tựa hồ ngay từ đầu, liền không thể khắc chế, không thể chống cự, biết rõ không có kết quả, lại không thể ngừng lại, đến cuối cùng lại biến thành bộ dáng này.
Khóe miệng Khôi Nam lộ ra một vệt tự giễu cùng nhận mệnh, hắn biết mình đã hãm sâu, hắn một mình sinh hoạt nhiều năm như vậy lại thua bởi một nữ nhân, nếu những huynh đệ năm đó của hắn mà biết sợ là hắn sẽ trở thành trò hề cho họ.
Hác lão bản thấy Khôi Nam cứ ôm nàng nửa ngày cũng không nói chuyện, trong lòng cảm thấy kỳ quái, vừa mới ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Khôi Nam, tên đầu lâu này còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đã bị Hác lão bản nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Ở trong đó tràn đầy cưng chiều cùng với tình yêu say đắm mà ngày thường không thể thấy được. Đó là.. ánh mắt chân thực cỡ nào.
Hác lão bản lập tức sửng sốt, tâm thần đều giống như bị cặp mắt cưng chiều kia cuốn chặt.
Đây là lần đầu tiên Hác lão bản nhìn thấy ánh mắt thâm tình như vậy của Khôi Nam, trước đây người đàn ông này dù cho biểu hiện như thế nào đi nữa, Hác lão bản cũng không thể nhìn ra mảy may từ trong mắt hắn, thậm chí những gì nàng từng thấy người đàn ông này thể hiện cũng không thâm tình đến thế.
Tựa hồ.. cũng không phải như vậy.
Hác lão bản không thể khống chế mà cong môi, cười khúc khích, cả gương mặt đều tươi tắn như đóa hoa nở rộ. Khôi Nam nhìn nàng cười, ngọt đến tận tâm, chính hắn cũng không tự chủ mà cười theo. Hai người, cứ như vậy nhìn đối phương mà cười khúc khích.
Phía sau, Lưu Tam Pháo lộ ra ánh mắt ghen ghét cùng xem thường, nhìn đôi này, lại nhìn đôi kia, trong miệng nói thầm: "Những người này lại ở trước mặt mọi người thân mật như thế! Thật sự là không biết xấu hổ! Hừ!"
Cùng lúc đó, Khôi Nam tựa hồ nghe thấy câu nói này, ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn lập tức rơi vào trên người tên mập.
Thịt mỡ trên người hắn run rẩy một hồi, lập tức thêm một câu: "Chậc, vừa nhìn liền thấy giống như là ông trời tác hợp cho, vô cùng xứng đôi a!"
Trong lòng tên mập đều muốn khóc không ra nước mắt, người đeo mặt nạ kia xuất hiện thì thôi đi, còn tăng thêm một nhân vật nhìn có vẻ rất lợi hại nữa! Bên người Hàn Phỉ đến cùng tụ tập bao nhiêu người tài ba a! Còn muốn nhường cho hắn nhổ một ngụm nước bọt không đây!