Hàn Phỉ làm một cái thủ thế, để nàng ấy đình chỉ không cần nói chuyện, sau đó dẫn người sang căn phòng cách vách, nói: "Nói đi."
Hác lão bản cũng biết Hàn Phỉ muốn bảo mật, vì thế lại cố ý nhìn xung quanh, sau khi xác định an toàn, mới nói: "Hàn cô nương, hiện tại bên ngoài đã bắt đầu loạn, ta đã đóng cửa Thần Nông Giá, cửa hàng cũng không mở nữa, thảo dược trong kho hàng cũng cho trông giữ chặt chẽ, ta phỏng chừng không bao lâu nữa thảo dược sẽ khan hiếm, có người đang ác ý thu mua lượng lớn thảo dược, ta không có cách nào mới phải đóng cửa hàng."
Hàn Phỉ ngẩn ra, nói: "Khi nào thì bắt đầu?"
"Trước khi bệnh dịch bạo phát, liền xuất hiện không ít người đi mua hàng, ta kiểm tra sổ sách từ cửa hàng ở các nơi mới phát hiện ra, cho nên liền sớm chuẩn bị."
Hàn Phỉ nghiêm túc, nói: "Ngươi làm rất tốt."
Hác lão bản cũng không vì được khen thưởng mà cảm thấy vui vẻ, trái lại càng thêm lo lắng, nói: "Nói vậy, hiện tại tình hình bệnh dịch bên ngoài Hàn cô nương cũng có nhận được tin tức, ta cũng rất lo lắng sợ hãi, nhưng các thôn dân thôn Thủy Biên Thôn, còn có người nhà họ Dư, người nhà họ Hạ Hầu ta đều đã có sắp xếp, chỉ có thể.. tránh không có người nhiễm bệnh, những người bị bệnh cũng phải cách ly xử lý, hiện tại bên ngoài căn bản không có đại phu có thể trị liệu."
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Đơn thuần cách ly chẳng qua chỉ như muối bỏ biển thôi, cách trị liệu chính thức.."
Hàn Phỉ khẽ cắn răng, không tiếp tục nói ra lời phía sau.
Hác lão bản an ủi nói: "Hàn cô nương tạm thời không cần lo lắng, trước khi đi ta đã nhìn tình huống của họ, vẫn tính là tốt, chỉ cần chống đỡ một thời gian ngắn, đợi ngươi trở lại liền dễ nói nói, mọi ngời đều đang đợi ngươi đấy! Chỉ cần có ngươi ở đó, vậy chuyện gì cũng có thể giải quyết."
Nói tới chỗ này, Hác lão bản còn lộ ra vẻ chờ mong.
Chỉ là lần này.. Hàn Phỉ không hề đáp lại.
Nụ cười của Hác lão bản dần thu lại, chần chờ nói: "Hàn cô nương, ngươi.. làm sao thế?"
Hàn Phỉ cười khổ, nói: "Ta không thể khẳng định, ta có thể trị được bệnh này."
Ngay cả bệnh của Long Y Quân nàng cũng chỉ có thể tìm ra cách giải quyết, nhưng cách này đến cùng có hữu dụng hay không, hiện tại còn không có bất kỳ ai có thể bảo đảm. Ngay cả Hàn Phỉ cũng không thể. Nàng bắt đầu căm hận bản thân không thể ra sức.
Hác lão bản miễn cưỡng áp chế cảm giác lo lắng trong lòng đang từ từ tăng lên, khô khốc nói: "Không có chuyện gì, hết thảy đều sẽ tốt lên. Chắc chắn."
Hàn Phỉ phun ra một ngụm trọc khí, thu hồi tâm tư, nói: "Ngươi tạm thời ở lại chỗ này, đừng tách khỏi Khôi Nam, ta không thể chăm sóc cho ngươi được."
Hác lão bản thoải mái nở nụ cười, nói: "Hàn cô nương lại khách khí rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta rất khỏe, chút mưa to gió lớn còn không thể đánh tới ta."
Sau khi nói chuyện xong, Hác lão bản liền rời phòng, lại không thấy Khôi Nam đâu, đợi đến khi nàng tìm khắp toàn bộ thôn làng, rốt cuộc tìm được Khôi Nam, lúc này mới phát hiện tên đầu lĩnh khô lâu này vẫn dùng một loại ánh mắt thăm thẳm nhìn một người trẻ tuổi.
Mà người trẻ tuổi kia, chính là Cừu Thanh Thư.
Trên thực tế, Cừu Thanh Thư đã bị người đàn ông này nhìn một ngày!
Trời mới biết sau lưng hắn đã đổ mò hôi lạnh không biết bao nhiêu lần, nhất là ánh mắt của nam nhân kia còn tương đối khiếp người, luôn cảm thấy tên đó đang xuyên thấu qua hắn nhìn về một người nào đó.
Hác lão bản dở khóc dở cười, một phát bắt được cánh tay của bộ xương đầu lĩnh này, nói: "Chàng ở đây làm gì thế? Nhìn chằm chằm người ta như thế, nếu là một hoàng hoa khuê nữ chàng sẽ phải cưới người ta đấy!"
Cừu Thanh Thư được gọi là 'Hoàng hoa khuê nữ' không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười, cũng tìm được một cái cớ lập tức chạy trốn, tuy nhiên hắn rất cảm tạ những người này vì thân làng mà mang thảo dược đến, nhưng hắn tuyệt đối không thể gả cho tên khủng bố kia a!
Ánh mắt Khôi Nam vẫn đuổi theo bóng lưng của Cừu Thanh Thư, Hác lão bản trực tiếp liền ngăn trở trước mặt hắn, làm bộ tức giận nói: "Chàng thật đúng là lưu luyến a?"
Khôi Nam thu tầm mắt lại, thở dài nói: "Hắn lớn lên rất giống với đồng bạn của ta."
Hác lão bản ngẩn ra, cũng hiểu rõ ý tứ câu nói này.
Khôi Nam lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Ta biết rõ hắn đã chết hòa thành bùn đất, hiện tại chẳng qua là đời sau của hắn mà thôi, nhưng.."
Hác lão bản đột nhiên đưa tay ôm lấy hắn, nói: "Ta hiểu."
Khôi Nam giật mình một hồi, tay chân có chút luống cuống, cho dù là quan hệ của bọn họ đã phát triển trở thành.. ờm, nhưng vẫn còn có chút không quen..
Hác lão bản dụi dụi khuôn mặt vào bả vai hắn, nói: "Ta biết chàng vẫn còn hoài niệm trước đây, lúc đó ta không tham dự, ta sẽ không ngăn cản chàng hoài niệm, nhưng đáp ứng ta, những thứ đó đều đã qua, chúng đều là ký ức của chàng, mà ta, mới là hiện tại."
Cuối cùng, tay Khôi Nam, chậm rãi ôm lấy Hác lão bản, nói khẽ: "Được."
Lúc này, nhìn bóng dáng hai người ôm nhau, Hàn Phỉ lặng lẽ rời đi, tâm tình vốn có chút vướng bận cũng buông xuống.
Khi tất cả giải dược đều đã được điều phối ra, đã là ngày thứ năm, cũng là ngày cuối cùng ước định với Trịnh Quản Sự, tất cả mọi người đang đợi ngày này.
Từng phần giải dược đã được chế tác tốt đặt ở trong mỗi bình sứ, ngay ngắn chỉnh đặt ở trên bàn, những đại phu giống như những con nghé con mới sinh vậy, không thể chờ đợi được nữa mà muốn có người đầu tiên tiếp nhận giải dược. Nhưng, mãi mà không có người đầu tiên bước ra.
Hàn Phỉ cũng không thúc giục, lúc bầu không khí có chút ngưng đọng, trượng phu của Mai di, ngồi trên ghế, chậm rãi giơ tay lên. Lúc này hắn, sau khi hắn được Hàn Phỉ chăm chú trị liệu, đã có mấy phần khí lực, chí ít có thể xuống giường ngồi, vì thế cũng tham gia lần nghiệm thuốc lần này.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Mai di chậm rãi đẩy chồng mình ra, nói: "Phu quân ta muốn làm người đầu tiên thử thuốc."
Hàn Phỉ có chút do dự, nói: "Thân thể ngươi là suy yếu nhất.."
Nam nhân lắc đầu một cái, lộ ra một nụ cười hiếm thấy, nói: "Không cần phải lo lắng, ta tin tưởng trình độ của mọi người, ta cũng đồng ý gánh chịu tất cả mạo hiểm, mấy ngày qua ta đều nhìn thấy nỗ lực của các ngươi, ta đồng ý đánh cược!"
Cuối cùng, Hàn Phỉ lấy ra tờ giấy ghi chép mọi bệnh trạng của nam nhân, nói: "Vậy, bắt đầu đi."
Đối ứng với bệnh trạng, liền bắt đầu uống vào bình sứ thứ nhất, tất cả mọi người đều ngừng thở, không có ai nói chuyện, toàn trường yên lặng như tờ, ngay tiếng nam nhân nuốt giải tựa hồ cũng bị phóng to lên.
Bình thứ nhất, bình thứ hai, bình thứ ba..
Lúc nam nhân uống vào liên tục hai mươi mốt bình, mắt trần có thể thấy, thần sắc của hắn thực sự là hồng hào lên một ít, khí tức tử vong cũng tiêu tan một ít, đây cơ hồ có thể coi là đáp án tốt nhất!
Tiếng hoan hô, đột nhiên bộc phát ra.
Kết quả này so với bất kỳ lời nói nào cũng có lực rung động lớn hơn, giờ khắc này, căn bản không cần có ai nói cũng hiểu, ánh mắt mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng.