Trịnh Quản Sự chờ ở cửa, từ sau khi những người dự thi kia tiến vào đã qua hơn hai ngày, kì hạn 3 ngày thời gian tựa hồ không còn bao nhiêu, đã có người lục tục đi ra, trải qua kiểm nghiệm, có hợp lệ, cũng có không hợp lệ.
Trịnh Quản Sự đang nóng nảy chờ đợi cháu mình, hắn kỳ vọng rất nhiều vào chất tử này.
"Trịnh Quản Sự, ngài đừng lo lắng, tiểu công tử tài hoa hơn người, cửa thứ hai này nhất định là không có vấn đề."
Trịnh Quản Sự nghe xong trong lòng cũng thoải mái một chút, nhưng miệng vẫn khách khí nói: "Đâu có, đâu có. Cũng không biết đứa nhỏ Trịnh Xán Mân này đang làm gì, sao đến giờ còn không ra, ở bên trong làm gì chứ!"
Trịnh Quản Sự không lo lắng cho an nguy của Trịnh Xán Mân chút nào, từ trước lúc cháu hắn đi vào, hắn cũng đã phái ra rất nhiều tay chân có võ công cao cường chờ sẵn ở bên trong, suốt toàn bộ hành trình sẽ bảo hộ Trịnh Xán Mân, chỉ cần hắn thuận lợi hái được thảo dược, chế tác thành thuốc thì sẽ thành công qua cửa ải. Thủ đoạn như vậy thật là có chút trơ trẽn, nhưng vì chất tử duy nhất của mình, Trịnh Quản Sự cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Chờ đã lâu, người lục tục đi ra đã khá nhiều, nhưng vẫn không nhìn thấy Trịnh Xán Mân, Trịnh Quản Sự rốt cục cảm thấy có chút không thích hợp.
Đợi đến khi mấy người Hàn Phỉ đi ra, trong tay cũng đã có thảo dược được chế biến tốt, dáng vẻ của bọn họ so với những người đi ra trước còn thong dong sạch sẽ hơn nhiều, sau khi đăng ký cùng phân rõ một phen, tự nhiên là hợp lệ, ngay cả tên mập cũng đều thuận lợi qua cửa ải.
Sau khi thông qua, mấy người bọn họ không hề dừng lại một chút nào, trực tiếp đi về khách sạn, mà tên mập cũng theo đám bọn họ cùng rời đi.
Lúc này, Trịnh Quản Sự rốt cục không kiềm chế nổi, trực tiếp phái người đi vào tìm chất tử, phát hiện mười mấy người trần truồng bị treo trên một cái cây đại thụ.
Đúng vậy, trần truồng, toàn thân đều bị lột sạch chỉ còn dư lại quần lót, mà đồ đạc trên người cũng bị cướp đi, bao gồm cả một ít 'thứ tốt' hắn lén lút ngầm chuẩn bị cho chất tử, Trịnh Quản Sự vừa tức giận lại vừa đau lòng, cho người đem bọn hắn xuống, đã qua thời gian hạn định, chất tử hắn kì vọng lớn nhất cũng triệt để thua rồi. Dù cho hắn là quản sự cũng không thể công khai vi phạm quy tắc, vì thế thiệt thòi này Trịnh Xán Mân nhất định phải ăn.
Lúc Trịnh Xán Mân mờ mịt tỉnh lại, liền đối diện với sắc mặt nộ khí trùng thiên của Trịnh Quản Sự, trong lòng hồi hộp một tiếng.
Trải qua nửa ngày giải thích, Trịnh Quản Sự rốt cục hiểu rõ là bốn người phá hỏng tương lại chất tử của hắn, nhất thời cơn giận không chỗ phát tiết, sau khi dạy dỗ Trịnh Xán Mân một trận liền chắp tay rời đi, mà Trịnh Xán Mân trần truồng lưu ở tại chỗ, lại càng căm tức giậm chân, trong mắt tràn đầy quang mang ác độc, thiệt thòi này, hắn nuốt không trôi!
Sau khi trở lại khách sạn kiểm tra toàn bộ chiến lợi phẩm, Lưu Tam Pháo cũng triệt để thích hành động cướp của này, thật sự là quá lời rồi!
Có điều Hàn Phỉ lại nhắc nhở hắn một câu, loại tài vật bất nhân bất nghĩa này, chỉ nên lấy của mấy tên bại hoại thôi.
Thu dọn xong mọi thứ, Lưu Tam Pháo đã sáng tỏ, biểu hiện muốn đi theo mấy người Hàn Phỉ, nàng suy nghĩ một lúc liền đồng ý, mà trong đội ngũ của họ lại nhiều them một cao thủ Lưu Tam Pháo. Mộc Miểu Miểu được tên mập cứu một lần, tất nhiên là vô cùng hoan nghênh tên mập thích pha trò này, chí ít sau này trên hành trình của họ sẽ không tịch mịch.
Trong lúc vô tình, bên người Hàn Phỉ tựa hồ một lần nữa bắt đầu tụ tập một nhóm người, mà những người này, sau này tùy tiện xách ra một kẻ cũng đủ để cả đại lục khiếp sợ, nhưng vào giờ khắc này, bọn họ đều không hề ý thức được, quyết định hiện giờ, đã thay đổi một đời họ.
Rất nhanh, tin tức liên quan với cửa thứ hai đã truyền đến, tính nghiêm trọng của những tin tức này so với suy nghĩ của mấy người Hàn Phỉ còn bết bát hơn chút.
Ngay từ lúc đầu bọn họ đã lựa chọn đường đi tương đối may mắn, hầu như không đụng phải nguy hiểm gì, nhưng những người khác thì không may mắn như vậy, nơi này dã thú dị thường hung mãnh, dẫn đến nhân số bị thương thảm trọng, càng nguy hiểm hơn là, số người tử vong cũng từ từ tăng lên.
Thêm vào thành phẩm chế tác của người dự thi bị khống chế nghiêm ngặt, vì thế dù rất nhiều người cầm được dược phẩm ra ngoài cũng không được thông qua trắc thí, đến cuối cùng, cũng chỉ có hai mươi người được phán định là hợp lệ.
Lúc này, thân phận của hai mươi người đã bị công bố ra, nhưng trong đó bao nhiêu người dùng tên giả thì không được biết, toàn bộ bách tính Hoàng Thành Minh Quốc cũng đang thảo luận chuyện này, thảo luận xem thắng lợi sau cùng sẽ rơi vào nhà nào.
Nhưng không bao lâu sau, chuyện liên quan đến giải đấu Y Thánh đã bị một chuyện khác đè xuống.
Vân Hỏa phát động tổng công kích.
Đúng vậy, Vân Hỏa vẫn án binh bất động đang nổi lên sau nửa năm, trực tiếp liền phát động chiến tranh.
Đứng mũi chịu sào chính là Hàn Linh cách đó gần nhất, sau khi thăm dò, Hàn Linh phái trọng binh trú đóng ở biên cảnh, nghe đồn là, chiến thần Triệt Đế sẽ ngự giá thân chinh, nhưng đây chỉ là tin tức ngầm, hiện tại cũng chưa được xác định.
Lúc Vân Hỏa phát động chiến tranh, cũng phái sứ giả đi tới Minh Quốc, nguyện ý cùng Minh Quốc ký kết điều ước, trở thành hai nước huynh đệ, tin tức này làm triều đình khiếp sợ, trên dưới Minh Quốc cũng bắt đầu vận chuyển, chuẩn bị tiếp đãi sử giả Vân Hỏa thỏa đáng.
Nhưng, càng làm cho Minh Quốc không ứng phó kịp là, lần này sứ giả đến không phải người khác, mà chính là Hoàng Đế Vân Hỏa, Bách Lý Mân Tu, đây quả thực là vinh diệu lớn lao, đế vương một nước tự mình đến đây đàm phán, thành ý biểu hiện là không thể nghi ngờ. Vì thế Minh Quốc bỏ giải đấu Y Thánh sang một bên, toàn lực ứng phó Hoàng Đế Vân Hỏa sắp đến.
Lúc Hàn Phỉ nghe thấy tin tức này từ miệng Đậu Dương Phong, nàng trầm mặc rất lâu, cũng nhốt mình ở trong phòng.
Ngoài phòng, Đậu Dương Phong, Mộc Miểu Miểu, Lâm Đình Tư cùng Lưu Tam Pháo nhìn nhau, không có một người biết tại sao Hàn Phỉ lại đột nhiên nhốt mình trong đó, nhưng bọn họ cũng đều biết tốt nhất là vào lúc này không nên quấy rầy nàng.
"Các ngươi nói xem.. Hoàng Đế Vân Hỏa muốn tới Minh Quốc thì có quan hệ gì với nàng ấy nhỉ nhỉ? Sao tự nhiên lại đóng cửa trong phòng thế?"
Tên mập là người đầu tiên không nhịn được hỏi ra lời, nhưng ba người còn lại đều đồng loạt lắc đầu một cái.
Đột nhiên, Mộc Miểu Miểu nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Lần đầu tiên ta tình cờ gặp Hàn.. Huyễn Vũ cô nương, nàng chính là được quân đội Hoàng gia của Vân Hỏa bảo hộ!"
Ba người còn lại trợn mắt lên, tràn đầy vẻ khó có thể tin.
"Ngươi đang nói đùa đấy hả, quân đội của hoàng thất Vân Hỏa? Chẳng lẽ.. nàng và Hoàng Đế Bách Lý kia còn có quan hệ gì?"
Lưu Tam Pháo không tin, dạng người như Hàn Phỉ, quá hẹp hòi a, làm sao sẽ có quan hệ với một đại nhân vật như thế?
Lâm Đình Tư cũng có chút do dự, nói: "Nhưng mà.. vì cái gì nàng lại nhốt mình trong phòng?"
Lưu Tam Pháo bĩu môi, nói: "Chẳng lẽ là ái mộ Bách Lý Hoàng Đế?"
Đậu Dương Phong chen vào một câu, nói: "Ta thăm dò được lần này đến phó ước, Bách Lý Hoàng Đế còn mang theo phi tử sủng ái nhất đấy!"