Những người này cũng không phải người ngu, gần như ngay lập tức phản ứng lại, ánh mắt trở nên cảnh giác, dồn dập vây quanh Mộc Miểu Miểu.
Trịnh Xán Mân lại càng trực tiếp nắm lấy cánh tay Mộc Miểu Miểu, ngữ khí âm ngoan nói: "Tú Quyên cô nương, ngươi tốt nhất cho chúng ta một giải thích hợp lý, nếu không hậu quả của ngươi so với bị hổ ăn thịt còn thê thảm hơn nhiều đấy!"
Giờ khắc này Mộc Miểu Miểu giờ có chút hoảng sợ, nhưng vẫn là giả vờ trấn định nói: "Công tử, ngài, ngài đang nói cái gì nha, ta, ta nghe không hiểu."
Trịnh Xán Mân bóp chặt cổ tay nàng, đau đến nỗi Mộc Miểu Miểu phải kêu lên đau đớn, nói: "Nghe không hiểu? Vậy ta liền để ngươi rõ! Lục soát kĩ nàng cho ta!"
Dứt lời, những nam nhân kia đều lộ ra nụ cười thô bỉ, ma trảo bắt đầu hướng về phía Mộc Miểu Miểu.
Mộc Miểu Miểu sợ đến mức la lớn: "Hàn cô nương!"
Mấy cây ngân châm từ phía đám lá rậm bay ra, thẳng tắp hướng về phía sau cổ của mấy người, họ lập tức gục xuống, trong nháy mắt liền hù đến những người còn lại, dồn dập nhìn lại phía kia, mà Mộc Miểu Miểu cơ trí liền tranh thủ lúc này vọt thẳng ra ngoài, nhưng còn chưa chờ nàng chạy trốn quá xa, đã bị Trịnh Xán Mân chế trụ cánh tay, nói: "Đừng hòng chạy!"
Mộc Miểu Miểu há mồm hô to: "Hàn cô nương! Hàn cô nương cứu mạng a!"
Trịnh Xán Mân trực tiếp quát: "Người nào ở nơi đó! Đi ra cho ta! Bằng không ta liền bóp chết nàng ta!"
Nói xong, Trịnh Xán Mân còn trực tiếp đưa tay bóp lấy cổ Mộc Miểu Miểu, khiến cho nàng gọi không ra tiếng.
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên từ phía sau Trịnh Xán Mân, một đồ vật băng lạnh trực tiếp gác trên cổ hắn, trong lúc nhất thời, hắn cùng với Mộc Miểu Miểu đều trở nên cứng đờ. Lúc này, nhóm võ phu đi tìm con hổ không tồn tại kia cũng đã trở về, nhìn thấy Trịnh đại công tử của họ đang bị một nữ nhân thân hình đẹp đẽ dùng dao uy hiếp.
Hàn Phỉ đứng ở phía sau, cánh tay nắm dao găm rất vững vàng, không chút nào run rẩy, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích."
Trịnh Xán Mân nuốt nước miếng, cảm nhận được lông tơ của mình đều dựng thẳng cả lên, nói: "Ngươi, ngươi tốt nhất không nên khinh cử vọng động, đồng bạn của ngươi còn ở trong tay ta!"
Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Thật sao? Vậy ngươi có muốn thử một chút xem là ngươi nhanh hay là ta nhanh không?"
Trịnh Xán Mân có điên mới dám thử xem! Mạng hắn tất nhiên là tôn quý nhất, chỉ là một người phụ nữ làm sao có thể so sánh, nhưng cứ như vậy mà thả ra nữ nhân này ra, hắn lại sợ tính mạng của mình không còn được bảo đảm!
"Ngươi đến cùng là muốn làm gì? Ngươi có biết ta là ai không?"
Hàn Phỉ không thèm quan tâm nói: "Thế nào, là chất tử của Trịnh Quản Sự à?"
"Nếu ngươi đã biết rõ sao còn dám uy hiếp ta như thế, ngươi không sợ bị trực tiếp thủ tiêu tư cách thi đấu sao?"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Thủ tiêu tư cách? Ta đương nhiên sợ, nhưng so với trực tiếp mất đi tính mạng thì không phải chẳng có gì đáng kể sao?"
Sắc mặt Trịnh Xán Mân thay đổi, nói: "Ngươi đang nói cái gì thế?"
Hắn vừa nói, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy võ phu tập kích từ phía sau.
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Ngươi không biết ta đang nói gì sao? Nha, đúng rồi, ngươi tốt nhất bảo người của ngươi không nên khinh cử vọng động, nếu không tay ta run lên một cái thì chơi sẽ không vui đâu."
Sắc mặt Trịnh Xán Mân lại thay đổi, nói: "Ngươi đến cùng là muốn cái gì?"
Hàn Phỉ thấy buồn cười, nói: "Ta cũng không muốn cái gì, nhưng ngươi tốt nhất thả đồng bạn của ta ra trước đi."
Trịnh Xán Mân rốt cuộc buông tay ra, Mộc Miểu Miểu lập tức vùng chạy ra ngoài, bưng cái cổ liều mạng ho khan, sau đó dính sát vào cạnh Hàn Phỉ, vẻ mặt sợ hãi, vừa rồi nàng tưởng mình suýt chút nữa là chết rồi.
Hàn Phỉ ra hiệu cho Mộc Miểu Miểu đừng đứng quá xa phạm vi của mình, sau đó nhìn về phía đám người đang có xu thế vây quanh các nàng, nói: "Các ngươi muốn ra tay với hai người con gái yếu ớt chúng ta sao?"
Tất cả mọi người gần như hận chết cái kiểu ăn nói này của Hàn Phỉ, nào có đứa con gái yếu ớt mà có thể vừa ra tay liền hạ gục mấy nam nhân như bọn họ, thậm chí nhanh đến mức ngay cả thân ảnh cũng không nhìn thấy liền trực tiếp cầm dao găm khống chế người, quả nhiên là một người con gái yếu ớt nha!
Đúng lúc này, lại có hai người khống chế một người từ trong rừng đi ra, lúc ánh mắt Hàn Phỉ đảo qua liền kinh ngạc, đó là Lâm Đình Tư đang bị hai đại hán lôi lại đây. Ánh mắt Hàn Phỉ thoáng trở nên sắc bén, những người này còn lợi hại hơn một chút so với suy nghĩ của nàng.
Trịnh Xán Mân lập tức nói: "Người kia là đồng bạn của ngươi đi, chúng ta công bình một chút, ngươi buông ra ta, ta liền bỏ qua cho các ngươi."
Hàn Phỉ không nói lời nào.
"Nữ nhân này khẳng định biết rõ dự định của chúng ta! Tuyệt đối không thể giữ lại nhóm người này!"
"Đúng đấy, nàng còn đả thương mấy người huynh đệ của chúng ta, loại nữ nhân này thật là tâm địa ác độc!"
"Thách nàng ta cũng không dám động!"
Hàn Phỉ đột nhiên cười một cái, nói: "Chuẩn bị một chút."
Mộc Miểu Miểu gật đầu với Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ đột nhiên cất giọng nói: "Tên mập! Được rồi!"
Sau một khắc, Hàn Phỉ đột nhiên thu tay về, lấy ra một cái khăn tay bịt miệng mũi lại, mà Mộc Miểu Miểu cũng làm theo, mà trong không khí trong nháy mắt tràn ngập mùi thuốc.
Trịnh Xán Mân hoàn toàn biến sắc, nói: "Không tốt! Có khí độc!"
Sau đó muốn đưa tay che mũi, nhưng trận độc khí này quá mức bá đạo, gần như chỉ cần hít vào một hơi liền toàn thân không thể nhúc nhích, một giây sau thân thể cứng đờ, trực tiếp ngã xuống.
Lúc này, trên mặt đất có mười mấy người đang nằm ngổn ngang.
Mà đợi đến khi gió thổi tan khí độc, thân ảnh Lưu Tam Pháo mới hùng hùng hổ hổ xuất hiện, trong miệng còn nói thầm: "Ta nói hai cô nương gia các ngươi cũng thật đủ lớn mật! Nếu như ta không thuận lợi tới gần đây, các ngươi chắc chắn sẽ gặp phải chuyện lớn như! Nếu không phải là độc dược của Bàn gia ta tương đối lợi hại, các ngươi cũng không sợ bỏ mạng ở đây sao! Những người này đều là những kẻ không chuyện ác nào không làm a!"
Hàn Phỉ buông khăn tay ra, trong mắt mang theo ý cười nhìn về phía Lưu Tam Pháo, nói: "Tên mập, làm rất tốt nha!"
Lưu Tam Pháo đầy mặt đắc ý, nói: "Vậy là đương nhiên! Được rồi, dược hiệu ta làm tương đối nhẹ, vì thế không bao lâu nữa bọn họ sẽ tỉnh lại, chúng ta phải hành động nhanh lên một chút đi, còn Lâm huynh đệ kia nữa, vẫn đang hôn mê đấy!"
Mộc Miểu Miểu cả kinh, vội vã chạy qua xem một chút, sau khi bắt mạch liền thoáng thở ra một hơi, chỉ là hôn mê bình thường, những người kia còn chưa kịp làm gì.
Hàn Phỉ ngồi xổm xuống nhìn mấy người này, không chút khách khí lúc soát người bọn chúng từ trên xuống dưới.
Lưu Tam Pháo đi tới nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Hàn Phỉ cũng không quay đầu lại nói: "Cướp đoạt."
"Cướp đoạt cái gì?"
"Chiến lợi phẩm."
"Vậy ngươi cởi y phục của hắn làm cái gì?"
"Nhìn xem có ẩn giấu gì đáng giá hay không."
".. Ngươi cũng không cần lột sạch sẽ như vậy chứ."
"Để tránh bỏ sót."
".. Ngươi còn là một cô nương sao?"
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười lộ rõ răng.
"Nô gia còn là một cô gái yểu điệu yếu ớt, tên mập ngươi đang hoài nghi điểm này sao?"
Lưu Tam Pháo lập tức lắc đầu một cái, nói: "Những việc nặng này nên giao cho ta làm là tốt rồi! Cô nương gia ở bên cạnh nhìn là được!"