Chậm rãi, một bóng người màu đỏ đang từ từ tiến tới, đám người đang cuồng hoan cũng dần yên tĩnh lại, trên mỗi gương mặt bẩn thỉu đều có một loại biểu hiện kính ngưỡng, ánh mắt sáng ngời mà hồn nhiên, mang theo vẻ cảm tạ không nói thành lời. Đột nhiên lúc này, có một binh lính quỳ xuống. Hành động này giống một sự khởi đầu, mở ra một cơ quan. Càng ngày càng có nhiều người quỳ xuống. Người này nối tiếp người kia, giống như sóng triều vậy, những người còn có thể đứng, những binh lính còn sống, cũng quỳ một chân xuống, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, sắc mặt chăm chú, mỗi một người bọn hắn đều biết, bọn họ có thể sống sót, bọn họ còn có thể hít thở, đều là nhờ vào bóng người này, mang đến hi vọng, mặc dù thân thể họ còn rất mệt mỏi, tay chân đã vô lực, nhưng vẫn không thể ngăn cản nhiệt huyết thiêu đốt trong lồng ngực.
Đợi đến khi bóng dáng kia đến gần, trên mặt các binh sĩ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, có người thậm chí còn có chút sợ hãi. Dưới chân người kia còn có một con hổ trắng cực lớn. Con hổ màu trắng kia uy phong lẫm lẫm, bước chân lười biếng tuỳ tùng ở một bên, trong cặp mắt hổ còn mang theo một chút biểu hiện nhân tính hóa, có tên là coi thường. Thỉnh thoảng, đại lão hổ còn trở nên hưng phấn nhảy ra, nghịch ngợm chạy đến trước mặt những binh sĩ này thét lên hai tiếng, dọa cho họ cả người run rẩy, sắc mặt hoang mang, đó là một loại sợ hãi bản năng đối với dã thú.
"Sở Du, trở về."
Một giọng nói nhàn nhạt truyền ra. Con cọp màu trắng lập tức liền cúi đầu, ngay cả lỗ tai cũng rủ xuống, nhìn qua khá là buồn cười, tuy vậy vẫn không cam tâm tình nguyện trở lại bên người kia, lúc này nhìn qua ngược lại có vẻ dịu ngoan không ít, còn giống một con mèo lớn liều mạng cọ cọ người kia. Mà bóng người màu đỏ ấy, chính là Hàn Phỉ.
Nàng cúi đầu nhìn Sở Du, trong lòng có chút bất đắc dĩ thở dài. Tên Sở Du này, rõ ràng hình thể nhìn có chút đáng sợ, nhưng tính tình chẳng khác nào hài tử. Nhưng.. nó bị ngột ngạt lâu như vậy, trấn thủ bảo tàng lâu như vậy, cũng đúng là làm khó nó. Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ đưa tay ra dùng lực xoa xoa cái đầu to của nó, cảm giác không tệ. Mà những binh sĩ đang quỳ một chân xuống cũng bị hành động hào sảng thoải mái Hàn Phỉ làm cho mạnh mẽ kinh ngạc một phen, quả nhiên, Hàn cô nương trước nay đều không phải người bình thường, lại còn có thể đối xử với một con hổ khủng bố như vậy, một lão hổ có thể thuần phục người, tự nhiên là bị trời cao chăm sóc, trong lòng càng thêm tôn kính.
Hàn Phỉ cứ như vậy mang theo Sở Du một đường đi tới, cho đến khi, nàng rốt cục nhìn thấy thân ảnh đứng thẳng kia. Hàn Phỉ tăng nhanh bước chân, ánh mắt lập tức mềm mại xuống, trong ánh mắt lúc nhìn bóng người kia còn lấp lánh tinh quang.
Nàng hé miệng, thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có bản thân nàng nghe thấy, nàng đang kêu: "Linh.."
Bên kia, Tần Triệt chậm rãi xoay đầu lại, khải giáp trên người loang lổ vết máu cũng không tổn hại đến tướng mạo hắn chút nào, ngược lại càng khiến một thân khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn nhiễm phải một tia nguy hiểm mà máu tanh, cả người cũng lộ ra một loại uy áp không thể tới gần. Nhất là mặt nạ màu bạc trên mặt kia, một giọt máu tươi rơi trên đó, chậm rãi lăn xuống dưới. Hắn máu me khắp người, giống như chiến thần, xung quanh Tần Triệt không có bất kì ai, hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, lúc cặp mắt phát hồng chạm đến ánh mắt Hàn Phỉ liền chậm rãi hòa hoãn lại. Bốn mắt nhìn nhau, cái nhìn này phảng phất vượt qua ngàn năm. Cuối cùng, Hàn Phỉ từng bước một tới gần hắn, từng bước từng bước, ngắn ngủi chỉ vài bước chân, nàng giống như đã đi mấy ngàn năm.
Nàng đứng ở trước mặt hắn, nở nụ cười, nói khẽ: "Ta đã trở về."
Tần Triệt đột nhiên đưa tay ôm lấy Hàn Phỉ, lực đạo rất lớn, giống như muốn hòa tan Hàn Phỉ vào thân mình, Hàn Phỉ bị đột nhiên bị ôm như vậy, thoáng kinh ngạc, nhưng khi nàng cảm giác được hơi thở nóng bỏng trên vành tai, nàng đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu: "Khổ cực cho chàng rồi."
Tần Triệt khàn khàn nói: "Mập mạp, nàng đã tới."
Hàn Phỉ nghe thấy xưng hô như thế, mặt mày càng nhu hòa, nói: "Đúng vậy, ta đã trở về."
Tần Triệt không nói gì, chỉ trầm mặc ôm nàng, hô hấp càng ngày càng nặng nặng. Hàn Phỉ ngửi khi tức trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo mùi máu tanh trên người hắn, giống như trở lại năm ấy, hắn khải hoàn mà tới. Hàn Phỉ thu lại tâm tư của bản thân, đang muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, bọn họ còn có chuyện quan trọng cần làm, những binh sĩ kia còn đang chờ họ, nhưng Hàn Phỉ còn chưa kịp mở miệng, vai đã chìm xuống, thân thể Tần Triệt xụi lơ đè xuống người nàng.
"Linh!"
Hàn Phỉ trong nháy mắt hoang mang, nàng đỡ lấy thân thể Tần Triệt, để hắn nằm thăng bằng dưới đất, một tay thăm dò hơi thở của hắn, cảm nhận được hơi thở nóng rực mà chầm chậm, Hàn Phỉ hoảng hốt, vội vã kiểm tra thương thế hắn. Thì ra, ở vùng bụng không được khải giáp bảo vệ có một vết thương rất sâu, máu tươi nhuộm đỏ quần áo bên trong của hắn, máu vẫn còn đang chảy, thấm ướt cả tay nàng.
Hàn Phỉ nhìn bàn tay đầy máu tươi, sắc mặt thảm bại, hô to: "Người đâu! Có ai không?"
Các binh sĩ nhìn chiến thần của mình cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống, trong nháy mắt bắt đầu thất kinh, bọn họ đứng lên, nhấc lên băng ca, chờ Hàn Phỉ đơn giản xử lý vết thương, liền đem Vương gia trở về trận địa ban đầu, bao gồm cả các binh sĩ còn sống, còn có thể cứu chữa cũng được mang về nơi đóng quân, toàn bộ quá trình cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về. Nhưng, lúc các binh sĩ trở lại nơi đóng quân, bọn họ bi thương phát hiện, trận chiến này, bọn họ tổn thương quá lớn, quá nhiều huynh đệ hoặc chết hoặc bị thương, chỉ cần còn sống cũng bị bọn họ mang về, bọn họ quyết không từ bỏ bất kì huynh đệ vì quốc vong thân nào, ngay cả thi thể các binh sĩ chết trên sa trường cũng được mang về chuẩn bị hậu táng, nhưng hành động này liền dẫn đến một kết quả tất yếu. Quân y của bọn họ không đủ!
Dưới thương vong lớn như vậy, số lượng quân y vốn có cũng đã không đủ dùng, hầu như lúc thương binh được đưa tới, tất cả quân y cũng đã bắt đầu hành động, bọn họ không có một ai dừng lại, loay hoay đến nỗi chân không chạm đất. Càng làm cho quân tâm bất ổn cho là, tướng quân của bọn họ, Vương gia bách chiến bách thắng nhiều lần ngăn cơn sóng dữ của họ, đã ngã xuống. Vô số người cũng không dám nghĩ tới Tần Vương sẽ xảy ra chuyện gì, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Bọn họ đem mọi hi vọng đặt trên người Hàn cô nương. Hàn cô nương rất mạnh, tài nghệ y thuật của Hàn cô nương rất tốt, Hàn cô nương thậm chí còn có thể lôi bọn họ từ cõi chết trở về. Vì thế, vì thế Hàn cô nương nhất định có thể cứu sốngVương gia!
Tất cả mọi người cùng tin như vậy, nếu như không có sự tin tưởng đó, bọn họ căn bản không thể tiếp tục chống đỡ, mất đi người đáng tin cậy như Tần Vương, Tần gia quân căn bản chính là một cái xác không hồn, bọn họ không còn là đội quân chiến thần nữa. Mất đi chiến thần, đội quân chiến thần, chỉ còn là năm bè bảy mảng!